Tiểu Nhan nghiêng đầu, trong mắt cô ấy lóe lên một tia sáng, cô ấy nhìn chằm chằm Tô Diêu Diêu một hồi lâu, sau đó lại đột nhiên nhếch môi cười: "Sao lại không tiện? Tôi nghĩ không có gì là bất tiện cả."
Là do cô ấy tự mình quyết định, lần này cô ấy muốn bước vào trái tim Hàn Thanh.
Nếu cô ấy thực sự muốn sát cánh cùng anh, trong tương lai nên có thêm những dịp như thế này và những chuyện như hôm nay vẫn có thể xảy ra.
Chẳng lẽ mỗi lần như vậy cô ấy đều phải trốn tránh hết mọi câu hỏi được đặt ra với mình hay sao?
Tô Diêu Diêu sửng sốt khi nghe câu Tiểu Nhan vừa nói. "Cái gì... "Cô không nhìn lầm đầu. Tối nay tôi cùng Hàn Thanh đến dự buổi tiệc này. Tôi là bạn gái của anh ấy. Có vấn đề gì không?" Tiểu Nhan nói với một vẻ vẻ đầy sự tự tin.
Hàn Thanh...Tô Diêu Diêu hơi sững sờ một chút, Tiểu Nhan đã thật sự gọi thẳng tên người bên kia, trái tim cô ấy chợt chùng xuống và cô ấy cũng tự mỉm cười. "Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý, tôi chỉ có chút tò mò muốn nhìn hai người cùng nhau đi dạo, bởi vì tôi nghe ba tôi nói... Trước đây, tổng giám đốc Hàn luôn dự tiệc mà không có phụ nữ đi cùng, cho nên lần này khi tôi nhìn thấy nên có chút ngạc nhiên." “À, ra là như vậy.” Tiểu Nhan cũng nở một nụ cười nhân hậu như cô ấy và chớp mắt nói: "Cô tưởng tôi đến đây để hỏi thăm tin tức gì nữa sao."
Một câu nói thẳng thắn như vậy làm Tô Diêu Diêu tim đập lỡ nửa nhịp, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tiểu Nhan, Tô Diêu Diêu thực sự cảm thấy có chút choáng ngợp!
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Cô gái này ở đâu có được sự quyết đoán như thế?
Thật ra thì bây giờ Tiểu Nhan cũng đang thật khó chịu trong lòng. Nếu đổi lại cô ấy ở quá khứ, ngay lúc này sẽ không bao giờ dám nói với người khác một cách thẳng thừng như vậy, nhưng cô ấy đã theo bên canh Hàn Mộc Tử lâu rồi, nên cô ấy tự nhiên học được ít nhiều từ cô.
Lúc này chính là lúc để hỏi: "Tại sao, làm sao có thể? Tôi làm sao có thể đến tìm hiểu tin tức?" Tô Diêu Diêu lúng túng, xấu hổ mà cười, sau đó tự mình giải thích: "Cô không nên nghĩ tôi là loại người xấu xa như vậy, tôi nói, chắc rằng có rất nhiều người thích tổng giám đốc Hàn, nhưng trong đó không có bao gồm tôi. Tôi chỉ là tò mò, cô đừng lo lắng về điều đó.”HỒ, chỉ là tò mò thôi sao, vậy nên tôi sẽ không nói cho cô biết." Tiểu Nhan nở một nụ cười ngọt ngào, ngây thơ nhưng lại có chút mỉa mai ẩn trông đấy, rồi cô ấy vui vẻ nói tiếp: "Dù sao cô cũng chỉ là tò mò, cho nên có biết hay không cũng không quan trọng.
Tô Diêu Diêu: "..."
Cô ấy nói như vậy có lý, bản thân lại không thể bắt bẻ được.
Người phụ nữ này có vẻ ngoài đoan trang, ưa nhìn nhưng không ngờ mọi chuyện với cô ấy lại khó khăn đến vậy, Tô Diêu Diêu lại sắp gặp rắc rối.
Một tiếng bước chân đều đều đột nhiên vang lên ở gần đây. Tiểu Nhan vốn sắc sảo, sau khi nghe thấy tiếng bước chân liền hướng người nhìn qua, nghĩ thầm, chắc sẽ không có thêm người đến phá hư sự yên tĩnh ở đây chứ? Nhưng sự im lặng ở đây đã bị phá hủy bởi người phụ nữ trước mặt cô ấy rồi, mặc dù điều này rất khó chịu. Nhưng nó tốt hơn nhiều so với ở trong bữa tiệc.
Nhìn thấy Hàn Thanh và người chủ trì bữa tiệc trước đó cùng bước tới, nụ cười có chút ranh mãnh trên khuôn mặt của Tiểu Nhan biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tô Diêu Diêu nhìn sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh như vậy, lại nhìn đám người đi tới, sau đó há hốc mồm vì sự thay đổi quá bất ngờ từ Tiểu Nhan.
Quả thực là tổng giám đốc Hàn đến đây.
Tại sao tổng giám đốc Hàn lại tới đây?
Tổng giám đốc Hàn đã từng gặp cô ấy, cô ấy đãtừng nói chuyện với Hàn Thanh, nếu lúc này Hàn Thanh đi qua, anh ta có cảm thấy cô ấy cố ý đến gây rắc rối không?
Để không gây phiền phức cho nhà họ Tô, Tô Diêu Diêu chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, sau đó nói với Tiểu Nhan: "Tôi đột nhiên có chút việc gấp, nên tôi đi trước."
Sau đó cô ấy đứng dậy và nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó.
Tiểu Nhan: "...
Cô ấy nhìn chằm chằm về phía của Tô Diêu Diêu đang rời đi, lúc đi cũng không có chút bận tâm nào, cô ấy muốn tìm hiểu Hàn Thanh, nhưng lúc này nhìn thấy Hàn Thanh đi tới, cô ấy lại trốn đi mất. Hàng vạn câu hỏi khó hiểu của Tiểu Nhan về cô ấy được đặt ra trong đầu mình khi thấy cảnh tượng như thế.
Chà, nhưng điều này minh chứng rằng Hàn Thanh quả thực rất đáng sợ.
Đang suy nghĩ miên man thì Hàn Thanh và người chủ trì bữa tiệc đã đi tới trước mặt cô ấy. Người chủ trì bữa tiệc nhìn thấy nhiều vỏ bánh nhỏ đặt trên bàn trước mặt Tiểu Nhan, ông cười nói: "Xem ra tối nay tôi sẽ phải thưởng cho người làm bánh một chút tiền công rồi."
Tiểu Nhan vẫn đang suy nghĩ về Tô Diêu Diêu, nhưng khi người chủ trì bữa tiệc nói về điều đó, khuôn mặt cô ấy đột nhiên đỏ lên.
Vừa rồi cô ấy chỉ quan tâm đến việc ăn uống, chưa bao giờ nghĩ Hàn Thanh sẽ quay lại sớm nhưvậy, bây giờ... Cô ấy tự thấy rằng cô ấy đã ăn nhiều thứ như vậy, bầu không khí lúc này trở nên rất xấu hổ. Tiểu Nhan sờ mũi trong ngại ngùng, cô ấy đã quên mất mình phải cất mọi thứ đi trước khi có người khác đến.
Hàn Thanh cũng liếc nhìn mấy cái bánh ngọt đã ăn xong, vẻ mặt khó xử của cô gái nhỏ, trên mỗi còn dính một chút kem, anh ta rất tự nhiên đưa tay lên lau sạch kem trên mỗi cô ấy.
Khi anh ta đưa tay ra, Tiểu Nhan không có phản * ứng gì, tay Hàn Thanh cứ thế này chạm vào khỏe miệng cô ấy, vừa nhìn thấy trên đầu ngón tay có một vệt kem trắng, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Mình bị sao vậy, đã ăn nhiều bánh ngọt như vậy lại còn để cho miệng dính kem thế này cơ chứ?
Trong lòng Tiểu Nhan quá rồi rắm, Hàn Thanh đã dùng khăn tay lau sạch kem trên đầu ngón tay một cách bình tĩnh.
Người chủ trì yến tiệc khẽ nhìn khung cảnh này, ông ta ôn hòa cười nói: "Cô Chu sao lại đến đây một mình? Buổi tiệc sôi nổi như vậy, tôi sẽ giới thiệu một vài người mà cô biết nhé."
Giới thiệu vài người cho cô làm quen?
Tiểu Nhan muốn nói rằng cô ấy chỉ là chủ một tiệm mì, cần quen biết với ai? Nhưng trong đầu cô ấy hiện lên một tia sáng, cô ấy nghĩ thầm rằng người chủ trì yến tiệc này vì nể mặt Hàn Thanh nên ông muốn dẫn cô ấy cùng đi để giới thiệu với mọi người.
Vì vậy, cô ấy liếc nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh môimỏng mấp máy nhẹ nhàng nói: "Cô muốn đi sao? Nếu không muốn thì không cần phải đi đâu."
Đương nhiên cô ấy không muốn đi, nhưng Hàn Thanh đến yến tiệc phải có lý do, nếu cô ấy không đi nhất định sẽ phiền phức cho anh.
Sau khi cân nhắc trong lòng, cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu nói: "Muốn đi." "Được rồi đi thôi."
Sau đó, Tiểu Nhan cầm nhẹ vào tay áo của Hàn Thanh, cẩn thận đi theo. Khi người chủ trì bữa tiệc giới thiệu cô ấy và vì cô ấy đang ở cùng Hàn Thanh nên mọi người đều có thái độ rất tốt với Tiểu Nhan, tuy nhiên vẫn có một số người có ánh mắt mỉa mai, dò hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tiểu Nhan, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thanh liếc qua lại phải lùi trở về.
Có một người nọ đang vô cùng ngượng ngùng, bất quá là một người sảng khoái, ngay lập tức người đó cười ha ha lên. "Thực xin lỗi, tôi thật sự ăn nói vụng về, xúc phạm cô Chu là chuyện của tôi, tôi sẽ phạt chính mình ba ly!"
Vì vậy, anh ta uống vài ly rượu trắng trước mặt mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mắt Tiểu Nhan hơi thay đổi, muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
Nhìn người kia uống xong liền muốn cầm chén lên: "Vậy thì... Vậy tôi sẽ kính anh một ly..." Nói xong, Tiểu Nhan đưa rượu lên môi.