"Cô yên tâm, chúng tôi chính là đi xem người mà cô nói trông như thế nào. Chỉ là tò mò mà thôi, còn có thể có chủ ý xấu nào khác chứ?" "Đúng vậy, cô thận trọng quá đó. Nếu cô sợ, thì đừng có nói chuyện này cho chúng tôi. Giấu chúng tôi, chỉ để mình cô biết không phải được rồi sao."
Nghe những lời bọn họ nói, nhân viên lễ tân chơi thấy có chút hối hận, có lẽ cô ta xác thực nên giấu người khác. Nếu như ngày mai lỡ có xảy ra chuyện gì thì cô ta sẽ trở thành người đầu tiên bị gọi đến.
Có điều, nhân viên lễ tân muốn nhìn bộ dạng bị người khác làm cho ngột ngạt của Tiểu Nhan, nghĩ rồi liền cảm thấy cứ để mặc như vậy thôi.
Mấy lần trước khi Tiểu Nhan đến đều là đi đến phòng tiếp tân, bởi vì nhiều lúc Hàn Thanh còn đang giải quyết công việc. Nhưng ngày hôm qua cô ấy lại ngủ quên trong phòng tiếp tân, kết quả là khi những vị khách khác đến phòng tiếp tân liền nhìn thấy cô ấy đang nằm trên ghế sô pha. Hai bên chạm mặt nhau đều cảm thấy xấu hổ.Chính là sau khi sự kiện đặc biệt này xảy ra, Hàn Thanh liền nói với Tiểu Nhan để cô ấy trực tiếp đến văn phòng đợi anh ta, hơn nữa trong văn phòng của anh ta còn có một phòng nghỉ.
Lần đầu tiên đi tới văn phòng của Hàn Thanh, Tiểu Nhan không tìm được đường, hơn nữa còn có chút căng thẳng.
Cô ấy khẽ cắn môi dưới, lúc ra khỏi thang máy còn hít thở sâu một hơi để tự cổ vũ cho bản thân, ai biết được khi đi ra cô ấy đúng lúc gặp được Tô Cửu.
Nhìn thấy cô ấy, Tô Cửu liền lộ ra ý cười không ngoài dự đoán: “Đến rồi?” Ngữ khí chào hỏi của cô ấy vẫn quen thuộc như thế, cũng không biết tại sao nhìn Tô Cửu, gò má Tiểu Nhan lại lặng lẽ nóng lên, cứ cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bởi vì cô ấy biết Tô Cửu là kiểu phụ nữ rất thông minh, gần như có thể nhìn một cái liền nhìn thấu tâm tư của mình.
Trước mặt cô ta, tất cả suy nghĩ đều không thể nào che giấu được.
Đương nhiên, nếu là người khác, Tiểu Nhan tất nhiên sẽ không sợ họ nhìn thấu suy nghĩ của mình. Nhưng lúc trước Tô Cửu cũng từng thích Hàn Thanh, hơn nữa còn là một đoạn thời gian rất dài.
Chuyện này còn là Tiểu Nhan từ chỗ Mộc Tử mà biết được, đó là khi Tô Cửu chưa kết hôn. Tiểu Nhan đã nghĩ, có lẽ sau một thời gian dài, Hàn Thanh và Tô Cửu sẽ trở thành một đôi đi?
Lúc đó, tình cảm của cô ấy dành cho Hàn Thanh còn không có sâu đậm như vậy, chính là có chút nhàn nhạt. Nếu Hàn Thanh và Tô Cửu ở bên nhau, có lẽ côấy sẽ bỏ cuộc. Nhưng ai biết, Tô Cửu vậy mà lại là người bỏ cuộc trước. Hơn nữa còn nhanh chóng kết hôn rồi sinh con. Tiểu Nhan đã chứng kiến sự tình khi đó, lúc đó cô ấy còn nghĩ, Tô Cửu không thể cùng người mà mình thích đã lâu như vậy ở bên nhau. Thật là một chuyện đáng tiếc biết bao.
Hiện giờ gặp lại cô ta, tâm trạng lại hoàn toàn khác. Cô ấy đột nhiên thấy ngưỡng mộ Tô Cửu, dám yêu dám hận. Khi yêu không bao giờ chần chừ do dự, khi không thích nữa thì ngay lập tức dập tắt mọi tình cảm. Sau khi kết hôn thì vun đắp hôn nhân rất tốt, con cái cũng được dạy dỗ rất tốt. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là công việc của cô ta không hề bị trì hoãn.
Người phụ nữ lợi hại như vậy, Tiểu Nhan ở trước mặt cô ta tự nhiên có chút hổ thẹn. “Ừm.” Tiểu Nhan gật đầu, ngượng ngùng cười với cô ta.
Tô Cửu đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo len màu xanh nước biển phối hợp với váy dài đến đầu gối, mái tóc dài mềm mại buông xõa trên vai, sức sống bình thường vẫn không hề giảm đi thậm chí còn nhiều thêm một chút hồn nhiên.
Mà khi cô ấy cười với mình, trong ánh mắt và trên khuôn mặt đều mang theo một chút biểu cảm thẹn thùng, đặc biệt ngây thơ đáng yêu.
Mà những điều này trước giờ chưa từng xuất hiện trên người Tô Cửu.
Như vậy, Hàn Thanh thích chính là kiểu như này sao? Không thể không thừa nhận rằng ánh mắt anhta xác thực không tệ. Một người phụ nữ như cô ta còn cảm thấy Tiểu Nhan rất đáng yêu, muốn bảo vệ cô ấy. "Tin tốt là hôm nay tổng giám đốc Hàn ngay trước khi em đến vừa lúc kết thúc một hội nghị, hơn nữa khoảng thời gian sau đó không có lịch trình nào khác. Vì thế em có thể ở riêng với anh ấy rồi."
Bị cô ta nói như vậy, Tiểu Nhan trong nháy mắt liền bối rối, đỏ mặt vội vàng giải thích với Tô Cửu: "Không. Không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ là..." “Chỉ cái gì?” Tô Cửu buồn cười trêu chọc cô ấy. "Em chỉ là tới để giao đồ ăn mà thôi." “Là vậy sao?" Tô Cửu cong môi, đi quanh cô ấy một vòng, sau đó dừng lại bên cạnh cô ấy, ghé vào tại cô ấy nói nhỏ: "Có nhiều người giao hàng như vậy, tại sao tổng giám đốc Hàn lại chỉ chọn có mình em?"
Nói xong Tô Cửu liền thấy ngay cả vành tai trắng nõn của cô ấy cũng ửng hồng, không biết vì sao Tô Cửu lại có ý nghĩ muốn trêu chọc cô ấy. "Còn nữa, lần trước tổng giám đốc Hàn mang về một chiếc điện thoại di động, nhờ chị mang đến tiệm sửa chữa để thay màn hình. Chị thấy ốp lưng của chiếc điện thoại đó rất dễ thương, là của em sao?" “Cái gì?” Tiểu Nhan có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Mang đi sửa?"
Liên tiếp mấy ngày cô ấy đều đến, nhưng mỗi lần đều không dám hỏi Hàn Thanh đã vứt điện thoại đi đầu rồi. Cô ấy còn đang nghĩ nếu như hôm nay cònkhông lấy được điện thoại, vậy cô ấy liền đi mua cái mới là xong.
Dù sao cũng chỉ là một chiếc điện thoại, so với việc làm ăn mà anh ta bị thua lỗ, thì một chiếc điện thoại di căn bản không thể so sánh được.
Không ngờ đến, anh ta vậy mà lại mang nó đi sửa. Nhưng mà, việc sửa chữa cũng không mất nhiều thời gian như vậy đi.
Nhìn thấy trên mặt Tiểu Nhan mang theo vẻ nghi hoặc, Tô Cửu suýt chút thì cho rằng chiếc điện thoại đó không phải là của cô ấy. "Làm sao vậy? Chẳng lẽ điện thoại không phải là của em?"
Tiểu Nhan thành thật thừa nhận: “Có, có lẽ là của em, ốp điện thoại của em màu hồng, nhưng mà sửa điện thoại mất nhiều thời gian như vậy sao?”
Tô Cửu thở dài: “Nói đến chuyện này cũng phải trách chủ tiệm sửa điện thoại. Bọn họ mới tuyển một nhân viên mới. Hôm chị tới đó đúng lúc gặp phải người nhân viên mới này. Đáp ứng sẽ sửa cho chị sau đó chị còn lưu lại tên. Chị dự định sẽ đến lấy vào ngày hôm sau, ai biết người nhân viên đó đã quên mất chuyện này, kéo dài đến mấy ngày, sửa xong còn phải đi kiểm tra gì đó. Vì chuyện này chị còn bị tổng giám đốc Hàn dạy dỗ.
Nói đến đây, ánh mắt Tô Cửu nhìn Tiểu Nhan tối đi mấy phần, giọng điệu nặng nề thêm. "Chị làm việc với tổng giám đốc Hàn lâu như vậy rồi, nhưng rất ít khi bị anh ấy dạy dỗ."Nghe lời này, Tiểu Nhan có chút không biết phải làm thế nào, những lời này của Tô Cửu giống như là đang oán trách cô ấy. Nếu không phải do cái điện thoại của em, chị làm sao có thể bị Hàn Thanh dạy do?
Nhưng nhìn vào mắt Tô Cửu, cho dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra được cô ấy là loại người có thể nói những lời như vậy. “Sao, em không hiểu?” Tô Cửu nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, không nhịn được vươn tay chọc vào gò má mềm mại của cô ấy: “Chị là đang nói, đây là lần đầu tiên anh ấy không phải vì chuyện công việc mà dạy dỗ chị. Nhưng chị không có tức giận. Ý chị muốn truyền đạt cho em là, đối với anh ấy mà nói, em là người đặc biệt."
Trái tim của Tiểu Nhan bỗng lỡ mất nửa nhịp.
Đặc, đặc biệt? "Chuyện của chị em cũng biết. Lúc trước khi bọn chị ở nước ngoài chưa từng trò chuyện qua. Nhớ lúc trước chị nói với em nhiều lời như vậy. Không ngờ bây giờ nhìn lại, em vậy mà đã thành công rồi." “Không, không, không." Tiểu Nhan quơ tay: "Chuyện này kỳ thực là một sự hiểu lầm. tổng giám đốc Hàn không có ý đó với em. Anh ấy đã từ chối em rất nhiều lần. Hơn nữa em đã quyết định từ bỏ anh ấy rồi. Giao đồ ăn cho anh ấy. Thực ra... là do em nợ anh ấy."
Lâm Hứa Chính đã nói, anh ta vì cô mà tổn thất nhiều tiền như vậy, mà người ta chỉ yêu cầu cô ấy giao đồ ăn, một chút cũng không quá đáng.