Ba Chu hiện tại đã nghỉ ngơi khỏe hơn rất nhiều rồi, một thời gian nữa là có thể xuất viện.
Cho nên nhắc tới chuyện này, Tiểu Nhan cũng không có gì phải khổ sở, vì thế liền nói nguyên sự tình cho Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ vừa nghe, hốc mắt đỏ, kéo tay cô ấy làm nũng.
“Dì Tiểu Nhan cháu xin lỗi ạ, vừa rồi là cháu không biết bác xảy ra chuyện, đồ trong này cháu cũng không ăn đậu, vẫn là để lại cho bác Chu đi ạ.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan đưa tay nhéo nhéo mũi cậu: “Coi như cháu còn có lương tâm.
Đậu Nhỏ thuận thể ôm lấy cánh tay cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện đưa cơm cho Bác Chu sao ạ?"
“Ừm.” Tiểu Nhan gật gật đầu: “Trước tiên đi đưa cơm, sau đó dì Tiểu Nhan lại dẫn cháu đến nhà dì, đến lúc đó mới nấu cơm cho cháu ăn.”
Đậu Nhỏ “dạ” một tiếng, không nói gì nữa.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tiểu Nhan cùng Đậu Nhỏ xuống xe, một tay xách hộp giữ ẩm một tay nằm lấy cậu bé. Tiểu Nhan tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng
bộ dáng dắt Đậu Nhỏ đi cùng, trông vẽ cũng rất
giống một đôi mẹ con, dù sao năm nay tuổi còn
trẻ đã sinh con cũng không ít.
Chẳng qua diện mạo của Đậu Nhỏ thật sự quá đẹp trai, cho nên khi mọi người nhìn thấy liền kinh ngạc Tiểu Nhan vậy mà lại có thể sinh ra một đứa đẹp trai như vậy.
Lại nghĩ lại, có thể là ba của đứa bé này là người ta trông đẹp như vậy, cho nên giống theo ba thì sao?
Đương nhiên đây cũng chỉ là tin đồn của người qua đường mà thôi.
Nếu thật sự nói ra, Tiểu Nhan đều phải sợ hãi thất sắc.
Rất nhanh đến cửa phòng bệnh, Tiểu Nhan dặn dò Đậu Nhỏ.
nha.
“Đậu Nhỏ hứa với dì là không được chạy loạn “Di Tiểu Nhan yên tâm đi, Đậu Nhỏ rất ngoan,
dì Tiểu Nhan cũng không phải không biết.
Đúng vậy, cô ấy chắc chắn đều biết, Đậu Nhỏ vẫn luôn là một cục cưng đặc biệt ngoan ngoãn, thông minh và còn không cần phải lo lắng hơn so với đứa bé bình thường.
Đẩy cửa ra, trong phòng bệnh chỉ có một mình Ba Chu yên lặng dựa vào giường đọc báo, Tiểu Nhan theo bản năng nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, phát hiện cửa đóng chặt, La Tuệ Mỹ chắc là đang ở trong phòng tắm.
"Ba."
Tiểu Nhan gọi một tiếng.
“Nhan Nhan, đến rồi à con.”
Ba Chu buông tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Kết quả chính là trong một cái nhìn, ông ấy liền trực tiếp đứng hình tại chỗ, ngơ ngác nhìn cậu nhóc bên cạnh Tiểu Nhan.
“Đây, đây không phải là...
Ông ấy mơ hồ tại chỗ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đó.
Đây không phải là cậu chủ nhỏ của tập đoàn nhà họ Dạ sao? Sao lại ở đây?
“Cháu chào bác Chuận "
Không cần Tiểu Nhan thúc giục, Đậu Nhỏ cũng đã tự lễ phép hỏi Ba Chu.
Tiểu Nhan nhìn bộ dáng của ba mình, chớp chớp mắt, ngẫm lại cũng đúng, Đậu Nhỏ và cậu
Dạ giống nhau như vậy, lần đầu tiên Ba Chu nhìn thấy cậu bé có phản ứng này cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy đành phải giải thích một chút: "Ba, nó là..
"Con trai của tổng giám đốc Dạ chúng ta đây mà, ta biết."
Không nghĩ tới Ba Chu lại đột nhiên cắt đứt lời nói của cô ấy, Tiểu Nhan sửng sốt: "Ba, làm sao ba biết...
“Ba sao lại không biết, lúc trước nó đã đến công ty.” Nói xong, Ba Chu vừa chuyển lời, cười tủm tỉm cười với Đậu nhỏ: “Tổng giám đốc Dạ con này, sao cháu lại đột nhiên tới đây chứ? Tới đây cũng không nói trước cho Bác Chu một tiếng, Bác Chu phải chuẩn bị trước nữa chứ."
Nghe được những lời này, Tiểu Nhan nhịn không được liền muốn trợn trắng mắt.
Ba cô ấy, lại bắt đầu rồi!
Còn Tổng giám đốc Dạ con nữa chứ! Đậu Nhỏ làm sao có thể tính là Tổng giám đốc Dạ con chứ!
“Ba, ba đừng như vậy, cũng đừng gọi cậu bé là Tổng giám đốc Dạ con, nó gọi là Đậu Nhỏ, ba cũng giống như con gọi nó là Đậu Nhỏ là được rồi, hôm nay nó tới tìm con, sẽ theo con về nhà.”
“A?” Ba Chu nhất thời không kịp phản ứng: “Đây, đây là ý gì?, Tổng giám đốc Dạ con sao có thể cùng con trở về, con...
“Ba, con quên nói với ba, nhà thiết kế mà con đi theo lúc trước chính là Mộc Tử, cũng chính là mẹ của Đậu Nhỏ, đương nhiên rồi, vợ của tổng giám đốc của chúng con.”
Ba Chu: "..."
Sốc đến nỗi không thể nói nên lời.
Con gái của ông ấy, vậy mà lại cùng vợ của tổng giám đốc còn có đứa bé này ở chung như vậy?? Ba Chu chưa bao giờ biết con gái ông ấy vậy mà còn có loại bản lĩnh này!
“Bác Chu, lần sau cháu sẽ dẫn ba cùng mẹ
đến thăm ông nha.
Ba Chu: "..."
Tiểu Nhan ở một bên nhìn sắc mặt Ba Chu, vội vàng kéo Đậu Nhỏ nói: "Được Đậu Nhỏ, con đừng nói với bác nữa, còn nói tiếp nữa, dì phỏng chừng bác muốn xuống giường luôn rồi ấy.
Đậu Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng phối hợp không nói lời nào. Ba Chu trong nháy mắt không nói gì, không vui vẻ nhìn con gái nhà mình một cái, nhỏ giọng oán giận nói: “Nhan Nhan, con nổi như vậy là ý gì, không cho ba cùng Tổng giám đốc Dạ con nói chuyện sao? Hơn nữa Tổng giám đốc Dạ con cũng đã tới đây, sao con cũng không nói trước cho ba một tiếng, liền trực tiếp dẫn người...
Lời còn chưa nói xong, Tiểu Nhan cũng đã ngồi xuống bên giường: "Được rồi, ăn cơm trước đi."
Ba Chu có chút ủy khuất, nhưng vẫn cầm cơm lên, yên lặng cầm đũa nhét một miếng cơm vào miệng, vừa nhìn chăm chăm Đậu Nhỏ.
"Ôi, đây là con cái nhà ai? Trông đẹp như vậy?”
Một thanh âm cao ngất đột nhiên vang lên, làm mọi người hoảng sợ, Ba Chu khoa trương nhất, ông ấy sợ tới mức đũa đều rơi lộp cộp xuống dưới đất.
Tiểu Nhan:
Mặt không chút thay đổi lấy một đôi đũa cho Ba Chu, sau đó nhặt đôi đũa rơi xuống đất lên và đặt nó trở lại trong túi.
“Ôi, trời ơi!” La Tuệ Mỹ từ trong phòng tắm nhanh chóng vọt tới trước mặt Đậu Nhỏ, nhìn trái rồi lại nhìn phải nhìn chằm chằm,
“Con chào Bác gái Chu ạ ~” Đậu Nhỏ kh lưng, lại bắt đầu lễ phép chào hỏi. "Bác gái Chu? Cháu còn biết bác sao?" La Mỹ cười tủm tỉm, nhịn không được đưa tay chạm vào hai má Đậu Nhỏ, Đậu Nhỏ không né tránh, mặc cho ngón tay La Tuệ Mỹ nhẹ nhàng chọc vào mặt cậu, đứa nhỏ hai má phúng phính như trứng cao su cảm giác rất đã, khiến La Tuệ Mỹ nhịn không được lại chọc chọc, lại chọc chọc.
Mà Đậu Nhỏ vẫn cười rất vui, giống như một chút cũng không ngại.
Tiểu Nhan ở một bên nhìn.
“Nhan Nhan, đây... Đây không phải là con trai
của con đó chứ?"
Ba Chu: "..."
Tiểu Nhan: "...
Từ lời La Tuệ Mỹ nói ra càng thêm kinh người, Tiểu Nhan cùng Ba Chu lập tức cắm thiếu chút nữa rơi xuống đất, đũa của Ba Chu lại thiếu chút nữa rơi xuống, may mắn lúc này Tiểu Nhan nhanh chóng ngăn cản ông ấy.
"Ba, lại rơi xuống nữa cũng không có đũa thay cho ba đâu.”
Ba Chu chỉ có thể nằm chặt đũa: “Nhan Nhan, con còn chưa trả lời câu hỏi của mẹ đâu, sao con lại tìm được cậu nhóc đẹp trai như vậy chứ? Nói không thể là con của bạn con chứ, phải không? Con thực sự không giấu mẹ ra ngoài sinh con, phải không?”
Dù sao Tiểu Nhan năm năm vẫn chưa trở về, nếu thật sự mang về một đứa nhỏ lớn như vậy, La Tuệ Mỹ cảm thấy mình cũng sẽ không kinh ngạc chút nào. “Mẹ ơi! Mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa, nó là con trai của cấp trên mà lúc trước con đã nói với mẹ, tên là Đậu Nhỏ, vừa vặn cũng là