Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1027: Cuối cùng ba đã tỉnh lại rồi!




Đợi đến lúc mất đi rồi mới biết hối hận thì đã quá muộn màng.

Cô thực lòng không muốn phải nếm trải chuyện ngu ngốc đó thêm một lần nào nữa.

Vậy nên đợi sau khi ba mình tỉnh lại, Tiểu Nhan hứa với lòng nhất định sẽ biết trân trọng hơn, sẽ nói lời xin lỗi ông ấy, sau này cũng sẽ dành nhiều thời gian ở bên ông ấy hơn.

Hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu, bà La Tuệ Mỹ lại bắt đầu lau nước mắt: “Mong sao cho ba con có thể sớm tỉnh lại, ngày nào ông ấy còn chưa tỉnh thì ngày đó mẹ chưa thể nào an tâm được”

“Mẹ, bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, ba sẽ tỉnh lại trong hôm nay hoặc ngày mai thôi”

Tiểu Nhau vừa nói vừa cầm túi xách đứng lên: “bi thôi nào, ra siêu thị nào, trước khi ba tỉnh lại, mẹ con mình phải mua đủ đồ để tẩm bổ cho ba”

Bà La Tuệ Mỹ lập tức xách túi đi theo cô ấy.

Đúng lúc xuống cầu thang thì gặp ngay bà dì bên nhà hàng xóm đi mua nhà về: “Ôi, Tiểu Nhan đã về đấy à?”

Trông thấy Tiểu Nhan, bà thím hàng xóm còn tỏ ra ngạc nhiên: “Tiểu Nhan này, bao nhiêu năm cháu không về rồi đấy nhỉ. Dì nghe mẹ cháu nói là cháu ở nước ngoài suốt hả? Cuộc sống bên đó thế nào? Nghe đâu người ta bảo ở bên nước ngoài toàn kiếm bạn trai Tây thôi, cháu đã kiếm trước bạn trai chưa?”

Tiểu Nhan: “..”

Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy chạm mặt dì Trương sau bao ngày trở về.

Hàng xóm láng giềng ai cũng đều biết dì Trương nổi tiếng là người lắm lời nhiều chuyện, còn là kiểu chuyên đi ngồi lê đôi mách. Trước kia khi còn ở nhà, Tiểu Nhan gặp phải bà ta suốt.

Ngày đó, dì Trương đã hay hỏi cô ấy là có bạn trai chưa, có cần dì Trương giới thiệu một người cho không.

Tiểu Nhan đã nhiều lần từ chối nhưng ngày hôm sau, bà ta vẫn cứ đưa thẳng người đến tận nhà cô ấy, nói là đến xem mắt cô ấy gì đó, làm Tiểu Nhan sợ khiếp vía suốt một thời gian dài nhác thấy dì Trương là phải đi đường vòng.

Lúc này gặp phải bà ta, nếu như để bà ta biết được mình vẫn còn độc thân thì chẳng phải ngày tháng sau này sẽ không được sống yên ổn hay sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức lên tiếng trả lời: “Cháu về nước rồi ạ, bạn trai cháu vẫn đang ở nước ngoài, không về cùng với cháu”

Bà La Tuệ Mỹ đứng bên nghe thấy vậy mới nheo mắt nhìn chằm chằm cô ấy đầy ngờ vực: “Bạn trai con đang ở nước ngoài à? Sao bảo tan vỡ rồi cơ mà? Vả lại con…”

Bà ấy còn chưa kịp nói hết thì mặt Tiểu Nhan đã biến sắc.

Ị”

“Kìa mẹ Bà La Tuệ Mỹ bịt miệng lại, chợt nhận ra rằng mình đã suýt tiết lộ sự thật con gái bị người ta ruồng bỏ, dù sao chăng nữa vẫn cần phải có thể diện, bà ấy có không cần thì con gái cũng cần.

Thế là bà La Tuệ Mỹ nói hùa theo Tiểu Nhan: “Phải đấy, phải đấy, bạn trai nó vẫn đang ở nước ngoài, lần này chẳng tại ông Chu có chuyện đấy còn gì? Cho nên tôi mới gọi con bé về một chuyến”

“Vâng ạ, dì Trương ơi, mẹ con cháu còn phải đi mua đồ nữa, cháu xin phép ạ”

Nói rồi Tiểu Nhan khoác tay bà La Tuệ Mỹ đi xuống cầu thang, không đếm xỉa gì đến dì Trương kia nữa.

Dì Trương lại nhìn theo bóng lưng của họ và lẩm bẩm: “Gì chứ, có bạn trai thật đã dẫn về khoe khoang từ đời thuở nào rồi, nỡ lòng nào để lại bên nước ngoài cơ? Tôi thấy là bị người ta ruông bỏ rồi mới chạy về thì có?”

Bà ta lẩm bẩm rất khẽ nhưng vẫn đủ để Tiểu Nhan nghe thấy được. Ngay lập tức cô chau mày, định dừng bước lại, nhưng không ngờ bà La Tuệ Mỹ lại kéo cô đi tiếp về phía trước, vừa đi vừa bảo: “Đừng dây vào bà ta làm gì, con còn không biết miệng lưỡi bà ta thế nào à? Con mà tức giận với bà ta thật rồi dừng lại đôi co với bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ nói ra những điều khiến con thấy chối tai hơn nữa”

Tiểu Nhan bị mẹ kéo xuống dưới cầu thang một cách nhanh chóng, cô ấy tỏ ra bực bội: “Thế thì con cứ im lặng không nói? Để mặc cho dì ấy bàn tán sau lưng như thế à?”

Nghe thấy vậy, bà La Tuệ Mỹ nhìn cô bằng ánh mắt sầu ảm đạm: “Bàn tán thì cứ bàn tán thôi, người ta cũng có nói sai đâu mà.”

Tiểu Nhan: “..”

“Mẹ ơi, mẹ có phải mẹ ruột của con không thế? Có ai đối xử với con gái ruột của mình như thế không?”

“Để mẹ nói cho mà nghe Tiểu Nhan ạ, mẹ của con là mẹ của con, mẹ của con không thích trò vờ vĩnh giả tạo, chỉ coi trọng hai chữ “chân thật” mà thôi”

Tiểu Nhan không khỏi trợn ngược mắt lên bất lực nói: “Cũng chân thật lắm đấy ạ”

Sau khi đi siêu thị mua sắm xong xuôi, hai mẹ con xách đồ về nhà, bà La Tuệ Mỹ vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: “Con vào bệnh viện trước đi, việc ở nhà cứ để mẹ lo, nếu không ba con tỉnh dậy lại không có ai ở bên cạnh săn sóc.”

Tiểu Nhan cũng cảm thấy mẹ mình nói có lý bèn gật đầu: “Vâng, vậy thì con vào bệnh viện trước.”

Buổi trưa mẹ sẽ mang cơm nước đến cho „ con: “Con cảm ơn mẹt”

Tiểu Nhan về phòng lấy túi xách rồi đi tới bệnh viện.

Do đã qua giai đoạn nguy hiểm nên ba Chu được chuyển về phòng bệnh thường. Lúc Tiểu Nhan đến, ba Chu vẫn đang trong trạng thái ngủ say, có lẽ là do bị bệnh tật hành hạ nên lúc này Tiểu Nhan thấy ba Chu gầy yếu vô cùng, cô nhìn mà xót xa trong lòng.

Tiều Nhan kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên giường, rồi lặng lẽ nhìn người đang nằm trên giường bệnh, dần dần, mắt cô nhòa đi.

Nếu như trước kia cô biết trân trọng hơn, năm hết Tết đến chịu khó về nhà thăm thì bây giờ đã không đến mức thế này.

Tiểu Nhan còn nhớ khi bà con họ hàng gặp cô thì câu đầu tiên mà họ nói là: “Tiểu Nhan này, sao bao năm nay cháu có thể không về nhà thăm ba cháu được nhỉ? Cũng chẳng liên lạc gì với ông ấy, cháu có còn nhớ mình là con là cháu không? Ba mẹ cháu sinh cháu ra nuôi nấng cháu khôn lớn bằng chừng này, phận làm con cái mà cháu lại như thế à? Nói một câu khó nghe nhé, chẳng may lần này rủi ba cháu có mệnh hệ gì thật thì cháu không tránh khỏi trách nhiệm đâu đấy”

“Đúng đó, Tiểu Nhan ạ. Nếu như ông ấy mà có bề gì thật thì hai ba con cháu mãi mãi âm dương cách biệt đấy, ông trời mưa nắng khó lường, lần sau không được ngang bướng như thế nữa đâu”

Tuy lúc đó Tiểu Nhan tin chắc rằng ba mình sẽ không hề gì, nhưng những lời mà bà con họ hàng nói lại thực sự khiến cô sinh ra tâm trạng sợ hãi.

Cô biết mình đã sai rồi, biết mình đã sai thật rồi.

Cô không nên bướng bỉnh như vậy, cho nên lần này cô đã hạ quyết tâm rằng chỉ cần ba cô tỉnh lại thì cô sẽ lập tức xin lỗi ba.

Rồi sau đó ở lại nhà chăm sóc ba mẹ, không đi đâu nữa.

Nghĩ đến đây, mắt Tiểu Nhan đỏ hoe, từng giọt nước mắt cũng rơi lã chã, Tiểu Nhan đưa tay gạt nước mắt, hít sâu một hơi và ngẩng đầu lên.

Đúng lúc nhìn lên người ba Chu, thì bất ngờ bắt gặp ngay một ánh mắt già nua đang nhìn mình đăm đăm.

Tiểu Nhan ngỡ ngàng, ngồi ngây người tại chỗ, trái tim lại như muốn nhảy ào ra khỏi lồng ngực cô.

Thình thịch thình thịch…

Ba Chu vừa mới tỉnh lại, khi mở mắt ra, cử động vấn còn khó khăn, ông ấy cũng chưa quen được với ánh sáng đột ngột ập tới, nhưng ông ấy vẫn làm quen dần và mở mắt ra rồi trông thấy cô con gái đã năm năm không gặp đang ngồi trước mặt mình. Ba Chu thân thờ, không hề nhớ gì đến chuyện mình bị tai nạn xe hơi, chỉ nhớ cô con gái đã năm năm không gặp vẫn còn đang giận dỗi và không muốn gặp ông ấy, nhưng lúc này đây lại đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho ba Chu cảm thấy mình như đang mơ.

Nhưng bất kể là mơ hay là thật thì ánh mắt ba Chu cũng không hề dời đi khi trông thấy con gái.

“Tiểu Nhan?”

Ông ấy gọi tên Tiểu Nhan bằng giọng nói khàn khàn.

Dòng nước mắt mà Tiểu Nhan vừa mới gạt đi đã lại lăn dài, cô sững sờ đứng ngây ra tại chỗ mất mấy giây rồi mới nhào tới ôm ba Chu: “Ba, cuối cùng ba đã tỉnh lại rồi!”