Hàn Mộc Tử ở bên cạnh nhìn anh rồi nói: “Hôm nay em đã để cô ấy rời đi, công việc vẫn làm chưa xong nên chất chồng trong công ty.”
“Ừm” Dạ Mạc Thâm đáp lời và nói tiếp: “Công việc để từ từ hãy làm, đừng để cơ thể quá mệt mỏi, em nên nhớ bản thân là mình là phụ nữ đang mang thai.”
Hàn Mộc Tử nghe vậy bèn hỏi: “Tại sao anh không hỏi vì lí do gì cô ấy từ chức? Tại sao anh không hỏi vì lí do gì em đồng ý cho cô ấy đi hả?”
Người nào đó vẫn không trả lời câu hỏi mà đợi khi xe dừng đèn đỏ thì nghiêng người về phía Hàn Mộc Tử, nắm lấy cằm cô rồi hôn.
“Ưm”
Hai tay của Hàn Mộc Tử theo bản năng đặt lên ngực Dạ Mạc Thâm để ngăn hành động của anh lại.
Tuy vậy, tốc độ của Dạ Mạc Thâm rất nhanh, anh linh hoạt mở miệng cô để hai cái lưỡi quấn lấy nhau.
Chờ đèn đỏ còn hơn hai mươi giây, nụ hôn này diễn ra chỉ trong năm giây và dừng lại. Dù không lâu nhưng là nụ hôn sâu, vì vậy khi tách nhau ra Hàn Mộc Tử thở hổn hển, cảm giác thiếu không khí.
“Anh không muốn hỏi bởi vì sẽ ảnh hưởng đến giao lưu tình cảm”
Đèn đỏ nhảy đến giây cuối cùng thì đèn tín hiệu cũng đổi màu.
Dạ Mạc Thâm với vẻ mặt tỉnh táo tiếp tục lái xe, thái độ lạnh lùng như thể không hề có chuyện gì xảy ra. Ngược lại, mặt của Hàn Mộc Tử đã đỏ như máu bởi lúc anh hôn cô, cửa kính xe mở phân nửa, cô trông thấy người ngồi trong xe kế bên tình cờ nhìn sang và bắt gặp khoảnh khắc này.
Mắc cỡ quá đi!
Hàn Mộc Tử ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, cô buồn bực liếm môi: “Anh nói giao lưu tình cảm chắc không phải chỉ cái này nhỉ?”
Nói xong, không đợi Dạ Mạc Thâm trả lời, Hàn Mộc Tử khó chịu mắng: “Cái phương thức giao lưu quỷ quái gì đây? Rõ ràng anh đang lấy cớ để sàm sờ em.”
“Sàm sỡ em sao?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt, ánh mắt trêu tức nhìn sang cô: “Vậy vẻ mặt hưởng thụ vừa rồi của ai nhỉ? Làm sao anh trở thành người sàm sỡ rồi?”
“Dạ Mạc Thâm!”
“Hửm?”
“Anh im miệng cho eml”
Vẻ mặt hưởng thụ gì chứ?
Dám hủy đi trong sạch của cô! Cô có vẻ mặt thích thú đó khi nào? Có cái rằm!
Hàn Mộc Tử tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cái tên Dạ Mạc Thâm chết tiệt này, mỗi lần sàm sỡ không nói, vậy mà anh còn dám bảo người ham thích là mình.
Lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì, anh ôm cô ngồi lên đùi mình hôn say đắm sau đó vu khống cô là người quyến rũ anh.
Bây giờ thì tốt rồi, vừa bắt đầu đã nói cô thích thú? Sao có thể chứ?
Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô vợ nhỏ đang thở dốc của mình, vốn định trêu cô một chút nhưng không ngờ cô lại kích động như vậy. Nghĩ đến cô mang thai thì Dạ Mạc Thâm liền dỗ dành.
“Được rồi, xem như lần này anh sàm sờ em.
Tự anh muốn hôn em, được chưa?”
Hàn Mộc Tử ‘“hừ một tiếng, thở hổn hển nói: “Rõ ràng là vậy!”
Dạ Mạc Thâm không muốn tranh chấp với cô mà dẫn cô đến một nhà hàng, mua phần thức ăn vừa đủ cho hai người. Đợi đến khi gọi món xong, Dạ Mạc Thâm lại ôm cô đặt lên đùi mình.
“Anh lại muốn làm gì nữa?” Hàn Mộc Tử cảnh giác đẩy anh ra nhưng sức Dạ Mạc Thâm lớn, càng ôm chặt lấy cô nhưng vẫn giữ sức vừa đủ để cô không trốn thoát vừa không làm cô bị thương.
Ánh mắt sáng rực của đối phương khiến lòng cô cồn cào: “Chẳng lẽ anh muốn làm ngay trong phòng…
Còn chưa dứt lời, nụ hôn của anh đã đặt lên môi cô. Hai người vừa đi từ bên ngoài vào, trong căn phòng bật điều hòa cho nên nhiệt độ rất cao.
Nhưng hai người vẫn chưa thích ứng được với nhiệt độ ở trong đây.
Vì vậy, khi hai cánh môi chạm nhau mang theo hơi lạnh.
Nhưng không quá lâu, Hàn Mộc Tử đã cảm nhận được môi mỏng của Dạ Mạc Thâm từ lạnh chuyển sang nóng, từ từ hôn cô mạnh hơn. Anh chân thành ôm lấy khuôn mặt cô làm cô cảm giác như bản thân là đồ quý cần được che chở.
Hàn Mộc Tử chớp mắt, trong đầu cô suy nghĩ đến một điều.
Không lẽ khi nấy ở trong xe chưa hôn đủ nên bây giờ lại hôn tiếp ở trong phòng?
Hay nói cách khác, anh đưa cô đến nơi này là có âm mưu?
Đang suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng thở dài. Ngay sau đó là giọng nói ai oán của Dạ Mạc Thâm: “Sao em lại ngây người, chẳng lẽ bởi vì kĩ thuật của anh không tốt à?”
Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần nhìn đôi mắt thay đổi của Dạ Mạc Thâm, nó giống như ánh mắt tĩnh mịch của một con chó sói, tưởng chừng chỉ cần cô trả lời là anh sẽ mau chóng nhào tới ăn tươi nuốt sống không chừa xương.
Tưởng tượng như vậy, Hàn Mộc Tử tự nhiên run rẩy rồi lắc đầu.
“Không, không có.”
“Không có? Hay là do anh chưa cố gắng?”
Hỏi vấn đề này… Hàn Mộc Tử cũng xấu hổ thay anh, cô cắn môi dưới, chợt kéo lỗ tai Dạ Mạc Thâm.
“Anh hỏi đủ chưa? Biết rõ em sẽ không trả lời vấn đề này mà anh còn hỏi à! Hơn nữa, chúng ta tới đây là để ăn cơm chứ không phải tới để làm này kia, anh đàng hoàng chút đi!”
Bỗng nhiên cô thay đổi khiến anh không kịp trở tay. Mà lúc này, Hàn Mộc Tử dùng sức nhéo đôi tai làm Dạ Mạc Thâm rất đau đớn.
Bầu không khí mập mờ vừa nãy nhanh chóng chóng biến.
Dạ Mạc Thâm nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng: “Em thật biết phá hư bầu không khí.”
Hàn Mộc Tử thu tay, đứng dậy thoát khỏi người anh.
“Đó là tất nhiên”
Không phá hư không khí, lỡ như lửa nóng đốt người anh thì sao? Bây giờ cô không thể làm cùng anh nên đến lúc đó anh càng khó chịu hơn thì sao?
Hàn Mộc Tử chọn chỗ ngồi xa nhất với Dạ Mạc Thâm, cô nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, không có sự cho phép của em thì anh không được tùy ý hôn.”
Dạ Mạc Thâm: “2”
Anh híp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ cách xa anh bật cười: “Đây là ý gì?”
Hàn Mộc Tử không giải thích mà chỉ đáp: “Dù sao em cũng nói rồi, nếu lần sau anh tùy tiện hôn mà em chưa cho phép thì em sẽ trở mặt với anh đấy”
Về nước đã mấy ngày nhưng vì công việc bên trên nên hai người gặp nhau rất ít. Nếu không nhờ đi ăn cơm thế này thì ngay cả cơ hội nói thêm vài câu cũng không có.
Dạ Mạc Thâm nhìn chăm chú dáng vẻ dặn dò của cô, vốn dĩ anh còn muốn tranh thủ chút phúc lợi cho bản thân. Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn rồi miết đôi môi mỏng của mình.
Ồ, cô có thể đặt điều kiện nhưng anh… Cũng không nhất thiết phải nghe mà?
Còn chuyện trở mặt thì giữa vợ chồng với nhau thì không lẽ cô lại vì chuyện này mà làm thế?
Sau khi có quyết định, Dạ Mạc Thâm không tranh cãi với cô nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên. Khi hai người đang ăn cơm, bỗng Hàn Mộc Tử như chợt nghĩ đến điều gì nên hỏi: “Khi nào thì anh có thể giải quyết xong chuyện ở công ty?”
Dạ Mạc Thâm nhìn cô trả lời: “Rất nhanh thôi, khoảng một tuần”
“Tốt lắm, vậy em cũng sẽ cố gắng xử lí công việc của em trong vòng một tuần này.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chúng ta sẽ đi nhà cũ của ông cụ Dạ”