Như vậy sẽ làm lỡ cả đời nó, Hạ Bạch thà làm khổ chính mình cũng không thể để cho nó đi làm việc vặt.
Hạ Bạch đi tới chợ bán thức ăn gần nhà, nơi này rau dưa rất mới cũng rất thuận tiện.
Cô khẽ cắn răng, tốn 25. 6 đồng mua một con cá trích rất nhỏ.
Lại tốn năm xu tiền mua một miếng đậu hũ, ba đồng mua nửa cân nấm.
Cô vui vẻ nhìn chiến lợi phẩm trong tay, tổng cộng mất gần 30 đồng.
Gần đây vật giá leo thang, cô có thể thuận lợi mua được món gì đó như vậy, thật là quá khó khăn rồi.
Về đến nhà, cô để đồ xuống, nhìn thấy em trai mặc áo khoác, nằm ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Non nớt tất cả đều là nước mắt, lông mày nhíu chặt.
Trong nháy mắt cổ họng cô căng thẳng, nước mắt chảy xuống
"Chị. . . . . ." Em trai tỉnh lại, nhìn thấy chị vui mừng quá đổi nhào tới
"Chị! ! Chị! ! Ô ô ô. . . . . . tại sao ngày hôm qua chị không về?
Tiểu Hòa rất sợ, rất nhớ chị, em muốn đi ra ngoài tìm chị, nhưng chị đãnói không được chạy loạn, em không dám đi ra ngoài. . . . . ."
Hạ Bạch ôm em trai cũng khóc lên, "Không có việc gì, đừng sợ, không phải chị đã trở về sao? Ngày hôm qua làm việc vặt đến rất khuya, không cẩnthận ở bên ngoài ngủ thiếp đi, quên nói cho em rồi."
Tối hôm qua, nếu không có người bạn muốn đi Mỹ, nhất định mở tiệc chia tay, cô sẽ không đi lãng phí số tiền kia !
Làm hại Tiểu Hòa lo lắng, làm hại mình. . . . . .
Tiểu Hòa hồn nhiên hiền lành, Hạ Bạch nói gì nó cũng tin.
Bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên khóe mắt cô, "Chị đừng khóc, Tiểu Hoà sẽ ngoan? Chị không khóc, có được hay không?"
Cô gật đầu một cái, em trai hiểu chuyện như vậy, cô không có uổng phícông sức bỏ ra cho nó, "Chị làm món canh cá trích đậu hũ mà Tiểu Hòathích ăn nhất có được không?"
"Tốt, em thích nhất chị làm cơm!"
Hạ Bạch lau nước mắt, đi vào phòng bếp nấu cơm cho em trai.
Một nồi canh cá trích đậu hũ thật to, thơm nứt mũi, mùi thịt xào nấm cũng đặc biệt thơm ngát.
Nhưng cô nhịn nuốt nước miếng, một chút cũng không ăn.
Tiểu Hòa trợn đôi mắt to sáng ngời, "Chị, tại sao chị không ăn?"
"Đứa nhỏ ngốc, chị ở bên ngoài ăn thật nhiều món ăn ngon, hiện tại nomuốn nấc cụt, em mau ăn đi, không cho chừa lại biết không?"
Nói xong, gắp cho Tiểu Hòa một khối thịt cá trích.
Tiểu Hòa cúi đầu, yên lặng bới cơm.
Nó biết, nhất định chị đói bụng một đêm, lại đem món ăn ngon tặng cho nó.
Chị luôn luôn như vậy, chưa bao giờ để cho mình chịu khổ.
Nhưng chị à, chị biết không? Tiểu Hòa cũng không nguyện ý để chị chịu khổ a. . . . . .
Hai chị em ăn cơm xong, Hạ Bạch rửa tay và rửa mặt cho Tiểu Hòa, để cho nó ngủ.
"Tốt nhất em ngủ một giấc, chị còn phải đi ra ngoài, nếu buổi tối chịkhông trở lại sẽ gọi điện thoại cho em, sau đó chị nhờ chị Sơn Chi đếntrông em, ngày mai cũng nhờ cô ấy đưa em đi học ở trường mới, em phảingoan ngoãn nha."
Sơn Chi là người bạn thân cô chơi đùa từ nhỏ đến lớn, cũng thương yêu Tiểu Hòa như em trai mình.
Hạ Bạch hôn một cái lên hai má em trai, trong lòng cười thầm, tên nhócnày trưởng thành nhất định sẽ là một người đẹp trai làm điên đảo ngườikhác.
Tiểu Hòa ngoan ngoãn gật đầu, ngáp một cái, xoay người sang chỗ khác giả vờ ngủ.
Nó không nở để chị đi, nhưng cũng không thể để cho cô khó xử.
Hạ Bạch làm xong tất cả mọi chuyện, chui vào phòng vệ sinh mở vòi nước nóng tắm rửa sạch sẽ.
Nghĩ đến thân thể đã trở nên bẩn thỉu, cô cắn răng, nén nước mắt rửa sạch nơi dưới thân đã bị dơ bẩn.
Sau khi tắm rửa xong, mặc quần jean màu trắng, áo thể thao màu trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, dây buộc tóc màu đen.