Hạ Bạch chỉ cảm thấy không thể tin nổi, không ngờ Hoắc Đại Thiếu Gia cũng sẽ phục vụ cho người khác sao?
Thuốc dán hơi mát, thật thoải mái, Hạ Bạch cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Hoắc Lôi Đình hết sức chuyên chú bôi thuốc xong, rụt ngón tay lại, kéo khăn giấy lau tay.
Sau đó đi tới trước tủ kính, tìm ra một hộp thuốc viên, ném cho cô một viên, “Uống đi, em nên nhớ thân phận của mình, đừng gây phiền phức cho tôi.”
Cô biết, đây là thuốc tránh thai.
Vì vậy không chút do dự nắm lại trực tiếp nuốt xuống.
“Đắng. . . . . .” Cô bị đắng phải nhíu mày, “Quá khó uống, tại sao anh không mang bao cao su? !”
Thuốc này tổn thương thân thể, cô tội gì vì một tên khốn kiếp thương tổn tới thân thể của mình.
Hoắc Lôi Đình chỉ muốn cười sặc sụa, thật là nghĩ bản thân mình quá quan trọng, lại dám muốn anh mang bao cao su! ?
“Không bằng tôi trực tiếp phá hủy tử cung của em, tránh khỏi có cá lọt lưới.” anh hung hăng đóng cửa tủ.
Lại khôi phục bộ dáng người đàn ông lạnh lùng.
Hạ Bạch tức giận đến nổi mặt đỏ lên, xoay người sang chỗ khác, kéo chăn đắp kín mình không để ý tới anh.
Tên đàn ông khốn kiếp này, thật là đủ cực phẩm, đủ kì cục!
Cô thật nghĩ, nếu như sau này cô có máy vi tính, nhất định phải lên thiên nhai (game) hung hăng bới ra anh!
Hơn bảy giờ sáng mở mắt ra, Hoắc Lôi Đình dường như đã đi ra ngoài.
Cô nằm vùi ở trong chăn, toàn thân bị đau đớn không muốn động đậy.
Còn may là hơn mấy ngày nữa mới mở học, lớp mười hai cũng không phải dễ qua.
Còn phải luôn đề phòng tên khốn kiếp này!
Cô suy nghĩ chỉ cần lên lớp học, ban ngày ở trường học, buổi tối tan giờ học phải đi đi làm ở quán cà phê.
Quán cà phê mới mở phúc lợi, nhà xa có thể qua đêm ở phòng trên lầu trong quán cà phê.
Bốn, năm cô gái nhỏ, cộng thêm bảy tám nam sinh cùng với bà chủ sẽ không có vấn đề.
Cái tên kia mỗi lần muốn phát tiết cũng không thể cướp đoạt trắng trợn giữa ban ngày ban mặt?
Chỉ là muốn gặp Tiểu Hòa có thể phải vất vả hơn rồi.
Nhớ tới em trai, cô cảm thấy thật lo lắng.
Mặc dù thầy giáo đã nói chắc chắn sẽ chăm sóc cho nó nhưng cô vẫn không an tâm.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tiểu Hòa đã được che chở rất cẩn thận.
Một đứa bé trai nhỏ như vậy cũng dễ hư hơn so với nữ sinh.
Éc. . . . . . Mặc dù cô cũng không muốn em trai quá yếu ớt, cũng muốn thử rèn luyện cho nó nhưng dù sao nó còn nhỏ, mọi thứ cũng phải từ từ.
Đang suy nghĩ, chăn đột nhiên bị vén lên.
Cô quát to một tiếng co rúc lại, trên người chỉ mặc váy ngủ đơn giản, nói thật còn không bằng không mặc.
Hoắc Lôi Đình mặc một bộ tây trang màu xanh đậm, mái tóc chảy vô cùng kỹ càng.
Nhìn thấy cô như vậy, anh cũng không có tức giận, “Đừng lộ ra vẻ mặt liệt sĩ với tôi, mỗi ngày hưởng thụ như vậy, còn có tiền, cũng vui sướng chết em.”
Phi! ! !
Hạ Bạch thở phì phò kéo chăn che kín thân thể của mình, “anh nói, làm xong thả tôi về nhà.”
“Tối hôm qua tôi cũng không có ngăn cản em, là chính em không xuống giường được.” Anh cố làm ra vẻ vô tội nói.
Nhưng cũng là nói thật.
Hoắc Lôi Đình buông lỏng cà vạt của mình một chút, ho nhẹ một tiếng ngồi ở bên người cô, nhìn nhìn tới nhìn lui thân thể mềm mại.
Hạ Bạch bị anh nhìn thấy không được tự nhiên, muốn dùng chăn che kín toàn thân mình.
Ánh mắt Hoắc Lôi Đình đột nhiên cứng lại giữ cánh tay cô.
Giương mắt, dù sao cũng hơi căm tức, “Có phải em làm bằng đậu hũ hay không?”
“À?” Cô hơi sửng sốt, không biết anh có ý gì.
Nếu Hạ Bạch cô làm bằng đậu hũ, vậy Hoắc Lôi Đình anh tuyệt đối chính là chao thúi Vương Trí Hòa!
Anh muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại ngậm miệng lại.
Truyện này các chương tiếp theo đã bị khóa pass, nên có thể rất lâu mới được đăng tiếp nhé.