Cô tỉnh dậy đã là 3 giờ sau. Cô mơ hồ tỉnh dậy cô ra cửa mở cửa phòng ra.
"Thiếu phu nhân co không được bước ra khỏi căn phòng này." A Dũng và thuộc hạ kia ngăn cô lại. A Dũng nói.
"Sao không được ra khỏi phòng?" Cô mơ hồ hỏi.
"Đây là mệnh lệnh của Bang chủ cô có thể đợi bang chủ đến phòng nầy hỏi." A Dũng giải thích cho cô hiểu.
Cô nghe A Dũng nói vậy chỉ biết ngậm ngùi đóng của vào và đi vào phòng. Cô vào phòng thấy đồ của mình chưa được sắp xếp, cô phải đi tìm nơi để đồ để những đồ đạc của cô vào.
Cô nhìn căn phòng gần giống như một căn nhà đúng nghĩa. Trong căn phòng này có đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp. Những phòng nhỏ trong căn phòng lớn có đầy đủ những đồ dùng mà nó lên có. Cô cất dọn đồ không thì đi tham quan căn phòng một cách tỉ mỉ.
Cô không hiểu Du Minh Kha đang có ý đồ gì với cô. Nhưng hiện bây giờ cô lại rất ưng căn phòng này.
Đến tối,
10 giờ tối anh mới về, quản gia đã đợi anh trước cửa.
"Mọi thứ thế nào rồi?" Anh lạnh lùng hỏi quản gia.
" Tôi đã làm theo lệnh của thiếu gia chuyển đồ của thiếu phu nhân và thiếu phu nhân đến căn phòng cuối hành lang theo lệnh của thiếu gia." Quản gia cung kính trả lời.
An h không nói gì đi về phòng. Anh đi đến quầy bar rót một ly rượu. Anh nhâm nhi từng chút một. Anh rất tức giận về chuyện của cô với người đàn ông kia. Anh là chồng của cô cơ mà sao lại đi ôm ấp với người đàn ông khác. Hiện giờ anh chỉ muốn giết chết người đàn ông đó. Nhưng không anh muốn Ngô Bảo Hiểu cảm nhận được sống không bằng chết nó sẽ như thế nào.
Anh ngồi đến 10 giờ đi lấy đồ đi tắm rửa. Khi anh tắm xong và hoàn thiện những công việc còn lại thì đã là 11:30 rồi. Anh đứng dậy đi đến căn phòng cuối hành lang.
"Bang chủ" Hai thuộc hạ cung kính chào anh.
"Cô ấy hôm nay thế nào?" Anh lạnh lùng nói.
"Thiếu phu nhân vẫn không có gì bất thường. Chỉ là lúc chiều thiếu phu nhân đòi ra khỏi cửa nhưng hai chúng tôi không cho cô ấy ra." A Dũng kể lại những chuyện sảy ra với cô trong căn phòng này.
"Mở cửa." Anh lạnh lùng ra lệnh.
Hai người nghe theo lệnh của anh mở cánh cửa ra. Trước đây căn phòng này u ám, đen tối nhưng không những chuyện sảy ra như những người hầu ở đây bàn tán. Căn phong này đã được anh cải tạo này ngay trong đêm. Anh đã đổi tông màu đen của căn phòng thành tông màu trắng theo ý thích của cô.
Anh muốn cô hưởng thụ những ngày vui vẻ trước những ngày đau khổ sắp tới của cô.
Anh đi tới căn phòng ngủ nhỏ mà cô đang ngủ. Đi tới bên giường nhìn thấy người con gái đang nằm chông rất dịu dàng mang cho người khác cảm giác ấm áp.
Anh ngồi xuống cạnh cô lấy tay xoa nhẹ từng chút trên mặt cô. Anh cảm giác được sự trong sáng, hồn nhiên, vô tư của cô. Anh cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô
Chung Thiên Như như cảm thấy được gì đó mà nhăn mày.
Anh lấy tay xoa lên chỗ anh vừa hôn ánh mắt càng đẻ lộ ra vẻ ác độc.
"Chung Thiên Như em hãy hưởng thụ hết ngày hôm nay đi. Vì từ ngày mai những điều tồi tệ của tôi sẽ dành cho em để em hiểu thế nào là động vào điểm cực hạn của tôi." Anh càng nói anh càng lạnh lùng, gương mặt càng lộ ra vẻ độc ác, thâm độc.
"Ư..lạnh quá." cô như cảm nhận được sự lạnh lùng, tàn độc của anh mà nhíu mày và lên tiếng. Sự lạnh thấu xương thịt mà cô cảm nhạn được từ anh thật sự là đáng sợ.
Anh nói xong quay người đi khỏi phòng đi đến thư phòng anh lấy điện thoại lên cho thuộc
"Hành động" anh ra mệnh lệnh.
"Rõ bang chủ."
Anh phải cho người bén bảng đến người phụ nữ của anh phải đau khổ. Anh phải khiến cho Ngô Bảo Hiểu biết hậu quả khi động vào phụ nữ của anh.