A Bình đưa cô về Cảnh Chi Viên. Cô suy nghĩ rất nhiều về những chuyện bà kể cho cô. Hoá ra cô không phải là đứa con không bố mẹ. Cô vào trong biệt thự với gương mặt thẫn thờ, trên tau cầm chiếc lắc nhỏ được là rất tinh tế và tỉ mỉ.
Hôm nay cô rất mệt, cô nghĩ rằng chuyện thất lạc con cái và bị những kẻ bắt cóc họ bắt cóc rồi mang đi chỉ trong phim, truyện nhưng cho đến hôm nay bà kể sự tình cho cô nghe cô mới ngộ ra hoá ra chuyện đó lại sảy ra với chính bản thân mình.
"Tiểu phu nhân." cô đi vào cửa đã thấy Tiểu Vũ đợi ở đó.
"Bữa tối hôm nay không cần gọi tôi đâu, tôi không muốn ăn." Cô nhìn Tiểu Vũ rồi nói một cách mệt mỏi. Nói rồi cô thẳng lên phòng không để ý mọi thứ xung quanh. Tiểu Vũ nhìn thấy Chung Thiên Như như vậy cảm thấy rất lạ: "Thiếu phu nhân làm sao vậy buổi sáng còn vui vậy mà sao bây giờ lại buồn thiu." Tiểu Vũ khó hiểu nhìn cô.
Cô đi lên phòng tay vẫn cầm chiếc lắc ngồi thẫn thờ.
Bên này anh.
Anh vừa đi làm về thấy cô không ổn liền sai A Bình lên thư phòng.
"Thiếu gia" A Bình cúi người chào.
"Ở bệnh viện đã đã sảy ra chuyện gì." Anh lạnh lùng nói.
"Thiếu phu nhân.....
............
.......... chuyện là như vậy." A Bình kể lại đầu đuôi câu chuyện của cô cho anh biết.
Anh rơi vào trầm tư "Ra ngoài đi." Anh ra lệnh cho A Bình.
Anh ngồi trong thư phòng trầm tư một lúc rồi đi về phòng. Anh đi đến chiếc giường cô đang ngủ nhưng hai mày co lại ngủ không được thoải mái.
"Đừng đi! Đừng bỏ con!" Anh quay người định đi vào phòng tắm thì cô lại túm lấy tay anh nói những câu khó hiểu
"Tôi không đi, tôi vẫn ở đây." Anh quay lại ngôi xuống lấy ta còn lại vỗ vỗ nhẹ đầu cô. Gương mặt anh lúc này đã giảm đi bất phần lạnh lùng.
Cô nghe thấy tiếng của anh và sự vỗ về của anh cô dường như đã an tâm ngủ không còn mê thấy ác mộng. Anh thấy cô đang ổn nhẹ nhàng gỡ tay của cô ra khỏi tay mình, anh đi vào phòng tắm.
Hiện giờ anh đang có rất nhiều công việc phải hoàn thành vừa việc ở bang J Minh vừa việc ở tập đoàn Trí Hải anh không thể nào quan tâm đến cô nhiều hơn được nữa. Đối với anh mà nói sự nghiệp có thể làm lên tất cả.
Anh tắm xong để yên tĩnh cho cô nghỉ ngơi anh đã vào thư phòng giải quyết những công việc chưa xong và nghỉ ngơi ở đó.
------------------------- Sáng hôm sau-------------------------
Ở bệnh viện Thiên Bá,
Bác sĩ đi vào phòng của bà cô thăm khám cho bà.
"Người nhà bệnh nhân có ở đây không?" Vị bác sĩ hỏi.
"Tôi là người nhà của bệnh nhân." Dì Lan lên tiếng trả lời. Dì Lan đi tới chỗ vị bác sĩ.
"Chúng tôi đã tìm được quả tim thích hợp để thay cho bà, sẽ thay tim cho bà trong thời gian tới." Dì Lan nghe bác sĩ nói vậy rất vui vẻ bà sắp được thay tim, bà có hy vọng sống tiếp rồi.
"Nhưng ....." Dì Lan đang vui mừng nhưng lại nghĩ ra cái gì đó.
" Về tiền viện phí và tiền phẫu thuật thay tim cho bà đã có một vị tiên sinh trả hết cho bà rồi." Bà và dì Lan nghe vậy rất lạ. Hai người chưa từng quen với ai giàu có mà trả hết tiền viện cho mình.
"Vậy gia đình cứ suy nghĩ hãy trả lời với chúng tôi trong thời gian sớm nhất vì thời gian của bà không còn nhiều nữa rồi." Vị bác sĩ nói rồi đi ra khỏi phòng.
"Ta....ta không ...thay tim." Khi vị bác sĩ đi bà lên tiếng.
"Sao bà lại nói vậy? Thầy tim bà mới có hi vọng sống tiếp." Dì Lan nghe bà nói lập tức phản bác.
"Ta... biết ta ... không còn ....sống được...bảo lâu nữa...và ta cũng.... già rồi... hãy để trái....tìm đó cho người trẻ .... tuổi họ cần sự sống hơn ta." Bà giải thích cho dì Lan hiểu.
"Nhưng bà làm nhưng vậy Thiên Như rất đau lòng." Dì Lan lo lắng nói.
"Không,...ta chết đi.... thì Tiểu Như... đỡ một .... gánh nặng." Bà khó khăn nói.
"Không phải, Thiên Như sẽ...." Dì Lan lo lắng nói tiếp
"Ta... dù gì ... cũng già rồi...chắc cũng .... chẳng .... sống được bao lâu nữa... ta không muốn thay....tìm."Bà vẫn cương quyết với ý định của bà không muốn một tác động gì làm thay đổi.
Với bà mình sống trên đời quá vất vả rồi. Không những cho bà mà còn cho Tiểu Như yêu dấu của bà nữa. Nó vừa đi học, vừa phải đi làm, lại thêm phải chăm sóc bà già già yếu này nữa. Bà không muốn Tiểu Như của bà thêm khổ nữa. Bà cũng quá mệt rồi.
"Vậy thôi được." Dì Lan biết mình không theo nói lại bà được nữa nên thôi. Vì dì biết bà đã quyết định một cái gì đó thì sẽ không thấy đổi. một con người kiên cường như vậy mà ông trời khỏi g bao dung cho số phận của họ, cứ dồn họ vào chỗ tối của cuộc sống.
Nói rồi dì Lan đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho bà. Từ sau khi gặp cô tới giờ bà chưa cho cái gì vào bụng. Dì Lan đổ cháo ra bát đi tới nâng bà dậy khuyên bà ăn mấy miếng. Nhưng lòng buồn nên bà bỏ mặc vẫn không ăn.