Vốn dĩ Uyển Đình không bệnh nặng đến mức phải nằm liệt giường. Cô truyền thêm một đợt nước biển nữa thì đã khỏe lại được phần nào. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì cô thay đồ về nhà. Bộ đồ này Gia Kỳ đã để sẵn nên cô chỉ việc thay bộ đồ bệnh nhân ra rồi mặc vào là xong.
Đeo túi xách trên vai cô bước xuống bệnh viện. Bắt taxi đi về nhà. Chẳng có ai tạm biệt cũng chẳng có ai đứa đón. Cô ngồi trong xe thui thủi một mình. Cô cũng không muốn phải phiền hà đến ai, một mình vẫn hơn.
Về đến nhà thì trời đã sụp tối. Bước vào nhà mà cô cứ ngỡ mình đi vào nhà ma. Tối hù, lần mò vào nhà bếp cô bật điện lên, nhưng chưa kịp bật đã nghe tiếng ai đó nói chuyện.
Uyển Đình im lặng ngồi xuống gầm bàn. Ai đó bước xuống bật đèn nhà bếp lên. Ánh đèn vàng nhạt phản ánh bóng của một người phụ nữ. Là Cẩn Mai, cô ta đang trong bộ váy ngủ đen mỏng tênh. Tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.
-Anh ráng đợi một chút, sắp được rồi, dạo này hắn ta không có nhà nên em cũng dễ tìm kiếm, nhưng tìm mãi không ra.
-Vâng vâng, em biết anh thương em mà! Với lại không hiểu sao tự nhiên xuất hiện một con ả vào phá đám, em sẽ đuổi nó ra khỏi nhà cho hả dạ.
-Em cũng yêu anh, vậy nhé, em cúp máy đây.
Suốt cuộc nói chuyện Uyển Đình toàn nghe tiếng Cẩn Mai. Còn giọng nói trong điện thoại thì không nghe được. Cô im lặng trốn dưới gầm bàn không dám nhúc nhích. Cẩn Mai hôn hít vào cái điện thoại rồi bước lên lầu. Khi chắc chắn cô ta đã rời đi thì Uyển Đình mới dám bò ra ngoài.
Nhìn về hướng cầu thang. Uyển Đình trầm mặc suy nghĩ. Nếu Vũ Phong là một người thông minh thì chắc hẳn anh ta phải biết mình đang bị lừa chứ nhỉ? Tại sao tới bây giờ cô vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nghe thôi là cô đã biết Cẩn Mai đang lên kế hoạch để lấy hết gia sản của Vũ Phong. Vậy mà anh ấy chẳng nhận ra.
Nhưng sau đó cô mau chóng quên nó đi. Mở tủ lạnh ra lấy nước uống rồi về phòng mình. Đi ngang qua phòng của Vũ Phong. Âm thanh hoan ái vang lên khiến cô nóng mặt.
Bàn tay cầm ly nước siết chặt hơn. Cô thở một hơi, khuôn mặt vô cảm tiếp tục bước đi, sống trong yên lặng, sống giống như một người vô hình. Cô nghĩ nếu muốn yên ổn thì sau này cô phải sống như thế.
[…]
Đầu tuần sau. Hôm nay là ngày đầu tiên ở trường đại học. Uyển Đình dậy thật sớm, trong lòng cô như một đứa con nít lần đầu đi học mẫu giáo.
Hồi hộp, run run, đứng trước gương cô chải tóc thật thẳng thướm rồi búi lên. Mặc một bộ đồ đơn giản gồm áo thun trắng cùng quần jean ống rộng.
Lần đầu nhập học chỉ mặc đơn giản như thế thôi. Tiểu Nhi cũng chê cô mặc quá đơn giản. Nhưng Uyển Đình làm gì biết diện đồ, với lại cô cũng chẳng biết nên mặc gì vậy thôi cứ quần jean áo thun cho gọn.
Xách theo chiếc túi nhỏ cô bước xuống nhà. Vì mải mê soi gương nên cô quên bén mất thời gian. Tập trung vào lúc 8h, bây giờ đã là 7h45 rồi. Vội vàng chạy ra khỏi nhà, cô ngồi trên bục mang giày vào.
-Phu… à không, Đình Đình, cháu không ăn sáng à?
Bà Tô đứng ở trong gọi vọng ra. Tay thì vội vàng làm một miếng bánh mì kẹp cho cô. Vũ Phong ngồi trên bàn căn bản không để ý tới. Cẩn Mai thì đi đâu từ sáng sớm không có ở nhà. Uyển Đình vội đứng lên mà nói.
-Cháu không ăn đâu.
Nói xong cô tính chạy đi, nhưng đột nhiên khựng lại rồi quay người nhìn Vũ Phong, giọng cô lí nhí chữ được chữ mất, nhưng ít ra Vũ Phong cũng nghe thấy.
-Em đi đây.
Cô nói một cách sượng sùng rồi quay người đi. Bà Tô chỉ kịp dúi vào tay chiếc bánh mì kẹp nóng hổi. Đứng ở cửa nhìn Uyển Đình, mắt bà chợt rưng rưng. Nhưng khi nhìn Vũ Phong ngồi bên kia thì lại tỏ vẻ bất lực. Bà quay về bếp, vừa nâng kính vừa nói.
-Thưa thiếu gia, cậu không muốn đưa phu nhân đi học sao? Hôm nay là ngày đầu nhập học của cô ấy.
-Bà không cần lo đến chuyện đó, tập trung vào việc của mình là được.
Vũ Phong nói như mắng. Anh chậm rãi uống ly cà phê rồi đứng lên rời khỏi nhà đi làm. Bà Tô đứng đó tiếp tục thở dài.
Mấy ngày qua bà thấy có Uyển Đình trong nhà này mà Vũ Phong lại xem cô như người vô hình. Không thèm đả động lấy một cái. Uyển Đình thì cũng ít nói, chỉ xuống nhà mỗi khi tới bữa ăn, hoặc có lúc ăn trên phòng một mình.
Nếu bà là mẹ của Uyển Đình, khi biết con gái ở nhà người ta chịu ủy khuất thế này thì bà sẽ kéo Uyển Đình về. Không cho ở đấy nữa, vứt tờ lấy ly hôn ở đó là xong, không cần tài sản hay gì hết. Bà không chấp nhận đứa con gái cưng bị người ta ghét bỏ.
Nhưng khổ nỗi, bà không phải mẹ của Uyển Đình. Nên khi có chuyện bà có muốn cũng không thể nói. Đành giúp đỡ cô trong ầm thầm để cô đỡ tủi thân khi ở đây.
Bên ngoài, Uyển Đình vừa chạy ra tới cổng thì đã có một chiếc xe chờ sẵn ở đó. Đám bạn cô nghệch mặt khi thấy cô ra trễ, lại còn ngậm một miếng bánh mì trên miệng. Lan Chu ngồi ở ghế sau thò đầu ra khiển trách.
-Đình Đình, hôm qua cậu thức khuya lắm hay sao mà trễ dữ vậy? Thức khuya coi chừng có quần thâm mắt đó!
Nó vừa khiển trách, đồng thời cũng vừa nhắc nhở cô thức khuya có hại thế nào. Uyển Đình gật đầu cho có rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Gia Kỳ ngồi lái xe thì nhíu mày trước bộ đồ cô đang mặc.
-Trời ơi Uyển Đình, Mặc gia cho cậu nhịn đói hay sao mà cậu lại mặc đồ kiểu này hả?
Tư Niên và Lan Chu ngồi phía sau cũng nhướn người lên xem thử. Lan Chu thì không ngậm được mồm, Tư Niên thì che mắt không muốn nhìn.
-Hay để tớ vào xử lí tên khốn đó…
Gia Kỳ bỗng dưng xắn tay áo lên tính đi vào trong cho người nào đó một bài học, Uyển Đình mau chóng can ngăn, cô nuốt vội bánh mì mà khổ sở nói.
-Các cậu đừng như thế nữa, trễ giờ rồi đấy, tớ không muốn đi trễ trong buổi học đầu tiên.
-Ừ nhỉ, cậu nhắc tớ mới nhớ, phải nhanh lên thôi.
Gia Kỳ nói rồi mau chóng ngồi vào vị trí cũ. Uyển Đình thắt dây an toàn, tay cầm vào tay nắm trên trần xe. Cô nuốt nước bọt nhìn Gia Kỳ. Nó cũng nhìn cô cười khanh khách.
-Cậu yên tâm, tớ sẽ không phóng nhanh vượt ẩu đâu mà lo, xuất phát!
Vừa dứt lời. Gia Kỳ đã nhấn ga hết tốc lực lao nhanh như một cơn gió. Uyển Đình vốn không tin lời của Gia Kỳ ngay từ đầu rồi.
Vẫn giống như thường lệ, hai đứa ngồi phía sau thì tận hưởng, Gia Kỳ thì cứ tăng hết tốc lực. Uyển Đình luôn là đứa thảm hại nhất, cô nhắm tịt mắt, cửa sổ không đóng nên gió như đánh từng đợt vào mặt cô.
Chẳng mấy chốc chiếc xe dừng lại ngay trước cổng trường. Còn đúng 5 phút là vào học. Gia Kỳ thắng gấp nên một tiếng ‘két’ kêu lên dài ngoằn và khét lẹt. In hẳn dấu vết đen kịt trên mặt đường. Uyển Đình mau chóng mở cửa xuống xe, mặt cô xanh lại, suýt thì nôn hết đống bánh mì trong bụng.
-Ôi trời, cậu mà cứ thế thì không ổn một chút nào.
Gia Kỳ bĩu môi châm chọc. Tư Niên đi lại vỗ lưng cho cô. Uyển Đình như sắp chết đến nơi mà quay đầu nhìn Gia Kỳ, cô nói bằng giọng đay nghiến.
-Sẽ có một ngày, tớ sẽ cho cậu hiểu được cảm giác của tớ!
-Vậy hả, nhanh lên nha, tớ chờ.
Gia Kỳ nói rồi kéo cô vào trong. Tư Niên và Lan Chu nhìn nhau cười như được mùa.
Bước vào lớp học, nó giống một thính phòng thì đúng hơn. Dãy ghế dài và cao dần theo thứ tự bậc thang. Lúc này cũng có nhiều người ngồi kín chỗ. Còn dư đúng hàng cao nhất.
Uyển Đình cùng mấy đứa bạn ngồi vào đó. Dưới kia gồm có bảng, một cái bục và một cái máy chiếu. Giáo viên thì chưa thấy đâu.
-Ê, tớ nghe nói giáo viên trường này dữ lắm, hở tí là trừ điểm, có người chỉ vì bị trừ điểm mà không tốt nghiệp được đấy!
Lan Chu thì thầm to nhỏ. Bốn đứa chụm đầu lại nói chuyện với nhau. Uyển Đình có hơi bất ngờ về cái mà Lan Chu vừa kể.
-Cậu có nhầm không vậy, trường này đứng đầu nước đấy, làm gì có vụ đó.
Cô thẳng thừng phủ nhận. Lan Chu bĩu môi nói.
-Thì người ta chỉ nghe nói thôi, ai biết nó có thật hay không.
-Chắc Chu Chu nói đúng đấy, tớ còn nghe nói nơi đây từng có người tự tử, tin đồng lan ra nhanh lắm…
-Này, trật tự một xíu được không vậy?
Gia Kỳ đang nói thì một cô gái ngồi trước mắt quay đầu xuống tỏ vẻ khó chịu. Lại còn hất tóc chảnh chọe. Gia Kỳ thấy vậy liền nắm tay thành đấm, giơ lên tính cho cô ta một trận thì Uyển Đình can lại. Cô lắc đầu nói.
-Tớ không muốn cậu bị trừ điểm trong ngày đầu đi học đâu.
Gia Kỳ hậm hực rút tay lại. Ban cho cô gái kia một cái liếc mắt sắc lẹm.
Đúng lúc này thì giáo viên bước vào. Trong khi cả lớp đứng lên chào thì bốn đứa lại như người mất hồn. Lan Chu thì mấp máy không nói được lời nào vì sốc. Tư Niên thì lau kính để xác nhận xem có thật là mình vừa nhìn thấy người đó hay không.
Gia Kỳ với tay muốn gọi Uyển Đình nhưng không nghe được câu trả lời, nó nhìn Uyển Đình, cô bây giờ đang sốc nến nỗi đơ người. Miệng lẩm bẩm vài câu.
-Lục Tuấn Lãng… đổi nghề làm giảng viên rồi!