Vừa bước vào nhà, Uyển Đình đã thấy Vũ Phong ngồi trên sô pha đọc báo, giờ này có lẽ anh ta đã ăn xong bữa tối. Cô thở hắt một hơi nhanh chóng bước lên lầu trước khi bị Cẩn Mai lèm bèm. Bà Tô nhìn theo muốn gọi cô ăn tối nhưng thấy cô vội vã như thế thì im bặt.
Mặc Vũ Phong nhìn theo, nhưng anh không quan tâm mà tiếp tục đọc báo. Uyển Đình vừa bước vô phòng đóng sầm cửa lại là đã nghe thấy tiếng của Cẩn Mai đang nhõng nhẽo với Vũ Phong. Cô thở phào cảm thấy may mắn vì đã trốn kịp lúc.
Vứt túi xách sang một bên, cô nằm lên giường, bởi nút áo sơ mi ra cho thoáng mát, bộ ngực quyến rũ và căng tròn ẩn hiện trong lớp áo ngực size lớn. Không thèm tắm rửa gì cả, cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nửa đêm, cô bất chợt tỉnh giấc khi cảm giác như có một luồng điện chạy qua cơ thể. Cô mở mắt ra suýt thì thất kinh, Vũ Phong đang ở trước mặt cô, cơ thể của cô nằm ở dưới người anh ta, Vũ Phong cứ thế nắm lấy cơ thể cô di chuyển lên xuống khiến cô không thể không rêи ɾỉ.
-Anh… vào… đây từ lúc nào thế?
Cô thở hổn hển, mắt phủ tầng sương nhìn Vũ Phong, vào từ lúc nào cô không hề biết, cởi đồ lúc nào cô cũng không biết. Như thế này cũng đau đớn quá rồi.
-Anh dừng lại đi!
Cô lấy hết sức mà hét lớn, nhưng Vũ Phong lại bịt miệng cô. Anh ta nói lời bao biện vô lí.
-Chẳng phải cô cởϊ áσ nằm trên giường là để chờ tôi tới sao?
Vũ Phong nói nhưng anh không dừng lại, cơ thể của Uyển Đình tê dại đến mức run lên từng đợt. Bỗng chốc nước mắt cô rơi. Cô mếu máo cầu xin nhưng đương nhiên là anh không đồng ý, ngược lại còn mạnh bạo hơn nhiều khiến cô nhói đau.
Ba giờ sáng, cả người cô nhức nhối, xem ra có vẻ như thật sự Vũ Phong xem cô là một con điếm không hơn không kém. Cơ thể cô chỉ mới bớt đi dấu vết được vài ngày, ấy thế mà bây giờ nó lại chi chít những dấu hôn đỏ đậm. Chỗ xanh chỗ tím trông thật đáng thương.
Vũ Phong đứng nhìn ra cửa sổ hóng gió, anh rút điếu thuốc ra rồi châm lửa, khói phì phà theo làn gió, Uyển Đình nằm ở trong cũng ngửi thấy mùi thuốc, cô khó chịu kéo chăn che kín đầu. Anh không nhìn cô, nhưng miệng lại lên tiếng.
-“Lục tiên sinh” mà cô nói là tên nào?
-Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
Uyển Đình trả lời một cách khó khăn, tới cổ họng cô cũng khó chịu. Vũ Phong nghe vậy thì nhếch mép cười khinh, anh nói.
-Xem ra đó là người mà cô đang hẹn hò.
-Mặc Vũ Phong!!!
Uyển Đình không nhịn được mà lớn tiếng, cô ngồi dậy nhìn Vũ Phong đầy tức giận, xung quanh đôi mắt đỏ ửng, hốc hác thấy rõ, nước mắt tuôn rơi, cho dù cô có lớn tiếng đến thế nào đi chăng nữa thì đối với Vũ Phong, cô chỉ giống một chú hổ con không hơn không kém.
-Dạo gần đây tôi hiền quá nhỉ? Tới mức một người như cô dám lên giọng.
Vũ Phong quay đầu, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, giọng nói lạnh băng, cau mày mà nhìn cô bằng con mắt đen láy như hai hố sâu có thể nuốt chửng người khác.
Uyển Đình cắn môi, cô siết chặt hai tay lại mà nói với Vũ Phong.
-Tại sao anh luôn luôn nghĩ tôi nɠɵạı ŧìиɦ với người đàn ông khác, trong khi đó nhân tình của anh lại đứng trước mặt tôi?
Câu nói này là do cô lấy hết can đảm mới dám nói ra, mặc dù biết rằng hậu quả sẽ rất dữ dội nhưng cô vẫn làm. Đúng như cô dự đoán, câu nói này đã chọc tức Vũ Phong, sự thật thì sao chứ? Nếu anh đã không thích thì không có gì ngăn cản được anh hành hạ người khác.
Anh vẩy tàn thuốc xuống sàn, phô diễn một hành động của người bất lịch sự cho cô xem. Tàn thuốc nóng hổi khiến cho tấm thảm cháy xém, mùi khét xuất hiện khiến cô phải khịt mũi. Đồng thời cũng phải lùi ra phía sau.
Vũ Phong tiến tới nhanh như gió đè cô lên bàn, tiếng đồ vật rơi xuống vang lên ồn ào. Anh ở trước mặt cô, khuôn mặt đẹp, nhưng lại quá vô tình. Bàn tay anh với lấy cây kéo. Uyển Đình giật nảy người sợ hãi. Cô bắt đầu mở miệng xin lỗi nhưng chẳng thu lại được gì.
-Cô biết không Uyển Đình, đối với tôi cô chỉ là một con điếm, nhưng trên hợp đồng cô vẫn là vợ hợp pháp của tôi.
Vũ Phong vừa cất lời đã khiến cô ức chế. Cô nhíu mày nói lại.
-Chẳng phải anh nói rằng anh chưa bao giờ xem tôi là thiếu phu nhân của Mặc gia còn gì? Bây giờ lại định nuốt lời sao?
Thật ra lúc đó cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói câu đó với Vũ Phong. Anh ta bỗng chốc dí đầu nhọn của cây kéo vào cổ của cô như một hành động của sự tức giận. Đúng vậy, anh tức giận vì câu nói đó. Vậy nên bây giờ anh muốn cho cô thấy uy lực của mình.
Uyển Đình gồng người cảm nhận mũi kéo lạnh ngắt đang chĩa thẳng vào cổ, không cẩn thận nó sẽ đâm sâu vào trong, máu văng ra tung tóe, cô ú ớ được vài câu rồi chết một cách thảm hại.
Lúc đó Vũ Phong sẽ ra sao đây, anh ta sẽ hối hận với những gì mình đã làm, hay khóc lóc thương tiếc cho cô. Không, cả hai đều không phải. Anh sẽ nở một nụ cười mãn nguyện và bước xuống phòng ngủ với Cẩn Mai xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
-Cô mãi mãi không bao giờ là phu nhân của Mặc gia, nhưng cô có thể làm con chó của tôi.
Mặc Vũ Phong đột nhiên nói một câu rồi cười một cách quỷ dị.
Uyển Đình toát hết mồ hôi lạnh khi đối mặt với sự kinh dị này. Cô không muốn ở đây nữa, cô muốn ở với ông, ở với bố mẹ, cô muốn gặp bọn họ và méc mọi thứ cho bọn họ biết, cô muốn nói cho họ biết là con gái của họ bị người khác áp bức như thế nào. Ba mẹ và ông của cô chắc chắn sẽ phạt Vũ Phong một cách thích đáng.
Nhưng tiếc là đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, hiện thực mới là thứ tàn khốc nhất.
-Vậy thì có nghĩa tôi không phải là phu nhân của Mặc gia, dù là con chó, anh cũng không có quyền bắt ép nó chứ. Huống chi chuyện tôi nɠɵạı ŧìиɦ với người khác là do anh tự bịa, tôi còn chưa kịp nói lời nào đã bị anh hành hạ.
Uyển Đình nói xong, bỗng cô cảm thấy có chất lỏng chảy xuống ngực mình, liếc mắt xuống dưới, hóa ra là do cây kéo quá bén, cộng thêm Vũ Phong dồn nhiều lực nên cô đã bị chảy máu. Vũ Phong lên tiếng.
-Vậy thì chó ngoan hãy nghe lời đi, nếu cô nghe lời thì chí ít tôi còn cho cô có quan hệ với người khác giới.
-Bằng cách nào? Nếu là hợp đồng với công ty đối thủ thì tôi đang chuẩn bị, anh đừng vội như thế.
Uyển Đình nhíu mày đáp lại. Thế nhưng có vẻ Vũ Phong không yêu cầu mỗi chuyện đó. Anh ta dần dà cắt đi dây áo của cô khiến nó tụt xuống. Uyển Đình mau chóng giữ dây áo lại, cô vội lên tiếng.
-Nếu như tôi thất bại thì anh hành hạ hay giày vò tôi kiểu gì cũng được, nhưng nếu tôi thắng anh phải tôn trọng tôi.
-Nhưng nếu tôi không giữ lời thì sao?
Vũ Phong trầm giọng, bàn tay hư hỏng sờ mó khắp nơi khiến cô run rẩy. Uyển Đình khó khăn cất lời.
-Nếu anh không giữ lời, thì anh sẽ chẳng còn chút uy nghiêm nào cả, chỉ là một thằng ất ơ không biết giữ lời, chẳng đáng mặt đàn ông.
Cô nói rồi hơi cong mép, đây là câu nói mà cô từng nghe Gia Kỳ sử dụng khi nó mắng người yêu cũ của nó không biết giữ lời, bây giờ tới lượt cô sử dụng, xem ra nó cũng có ích.