Thiếu gia, tôi đã đưa thiếu phu nhân về rồi. Để tôi dẫn phu nhân lên lầu để làm quen trước.
Quản gia cung kính, khom người báo cáo với Bắc Dật Quân.
Nói xong cô liền quay người sang, nói với Yến Mịch.
- Thiếu phu nhân, chúng ta đi.....
Quản gia còn chưa kịp dứt lời thì có một giọng nói trầm ấm cất lên.
- Không cần đâu, tự quản gia cô sắp xếp là được rồi, cứ để cô ta ở lại đây.
Nghe thấy giọng hắn ta Yến Mịch liền bị khựng người.
- À, dạ, vậy.... theo ý thiếu gia, tôi sẽ sắp xếp.
Nói xong quản gia liền chậm rãi bước đi.
- Ngẩng đầu lên cho tôi xem xem. Cả tuần rồi không nhìn thấy cô, không biết... cô đã khác hơn lúc trước thế nào.
Ha! Khác? Chỉ mới một tuần không gặp thôi mà, anh ta có cần phải như vậy không? Trông khi lúc trước cả mất thánh anh ta cũng không về... vậy mà lần này...
Cô vẫn im lặng không nói gì cũng không ngẩng đầu lên.
Không thấy cô phản ứng gì anh ta bỗng sầm mặt tức giận, đứng dậy bước đến vài bước... đưa tay kéo cô về phía mình.
Cô ngồi trên đùi anh, tay chân run rẩy không ngớt, mặt cô cắt không còn giọt máu im lặng cúi đầu.
Anh chợt đưa tay nâng cằm cô lên, tim cô như ngừng đập.
- Cô... đang cố tình thử lòng kiên nhẫn của tôi sao?
Cái giọng trầm ấm lúc nãy trong đôi chút đã tan mất, đổi lại là một sự lạnh lùng như thường ngày.
Nhưng cô lại thích sự lạnh lùng này hơn chứ tự nhiên anh lại ấm áp thì... khiến cô phải rùng mình không yên.
- Nói gì đi chứ? Tôi thật sự mất kiên nhẫn rồi đó?
Anh trừng mắt bóp lấy cằm cô thật mạnh, mạnh đến mức khiến cô đau đớn như cằm đã nứt ra. Anh nhắc nhở cô đã là nhân từ rồi, còn đau với không đau cái gì chứ?
Nhìn ánh mắt nổi lửa xanh của anh ta Yến Mịch sợ hãi cắn răng mấp máy môi.
- Rốt cuộc là anh đang muốn làm gì? Tại sao anh phải bắt tôi sống ở đây? Anh lại muốn hành hạ, giày vò tôi thế nào nữa thì anh mới vừa lòng hả dạ?
Tuy bên trong Yến Mịch vô cùng sợ hãi, vô cùng run rẩy nhưng vẻ mặt của cô lại lạnh lùng đến khó tin.
Tự nhiên sự hứng thú trong lòng anh lại bị cô khơi dậy vô cớ.
- Ô! Nghe nói hơn cả từng nay cô không hề mở miệng nói chuyện, ngay cả ba mẹ cô đến thăm cô cũng không nói chuyện. Vậy mà vừa mở miệng cất lời lại nói lời cay nghiệt, lạnh lẽo đến như vậy?
Anh nhếch mép, trong đáy mắt anh tỏ rõ ý cười.
Lời nói của tôi cay nghiệt, lạnh lùng hay sao chứ? Ha, lời nói của tôi so với lời nói của anh thì có là gì chứ?
- Rốt cuộc thì bao giờ anh mới.....
Cô đang nói chợt khựng lại.
Buông tha? Bao giờ mới được nuông tha chứ? Cho dù mình có hỏi cũng vô ích.
- Có phải là.... tôi chết thì anh mới tha cho tôi có phải không? Có phải... khi tôi chết rồi thì sẽ có thể chấm dứt tất cả? Tôi.... chết rồi thì cả gia tộc họ Nhã vẫn được bình yên, đúng không?
Đôi mắt của Dật Quân nheo lại, tay của anh bỏ ra khỏi cằm cô rồi vội tức giận đẩy cô nằm xuống sofa.
Trong nháy mắt, người đàn ông to lớn này đã đè lên người cô của cô, mặc cho ánh mắt của bọn nữ hầu vẫn chăm chú nhìn họ.
- Cô nói xem? Chết... từ trước đến giờ có thể giải quyết được mọi chuyện hay không? Chết chỉ là một sự hèn nhát, trốn tránh mà thôi. Cô chết rồi... thì không còn biết gì nữa. Sao cô có thể biết... cô chết rồi thì tôi sẽ không tức giận vô cớ mà "đẩy" họ chứ?
- Hả? Sao cô biết... cái chết của cô sẽ bảo vệ được họ? Chết rồi chính là hết, chết rồi thì cô chẳng còn một chút giá trị nào nữa. Chết rồi... thì cho dù tôi muốn làm gì họ... mà chẳng được chứ?
- Cô chỉ là đang lấy cớ bảo vệ người nhà để... trốn tránh sự đau đớn, hành hạ, chơi đùa của tôi mà thôi. Tôi biết... cô... trong ánh mắt của cô... cô vẫn còn có chút cảm giác gì đó với tôi. Cô chỉ là đang... phớt lờ đi tình cảm của mình mà thôi, đúng chứ?
Anh rất chắc chắn với lời nói của mình, ánh mắt của anh... ánh mắt của anh vô cùng tự tin. Anh cho rằng... à không, mà là anh khẳng định lời nói của mình là đúng.
Nhưng là thật sao?