Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 67: Chương 67




Nếu là ngư trước nước mặt của cô đã sớm rơi thành dòng rồi nhưng giờ... gương mặt hốc hác đó vẫn không ráo, không hề rơi một giọt nước mắt.

Là do nước mắt đã chảy ngược vào tim hay là do nước mắt trong cô đã sớm cạn kiệt.

Gương mặt vô cảm lạnh như băng tuyết, ngồi dưới lề đường phủ đầy tuyết cô như tê dại thơ thẫn giữa dòng người.

Một lúc sau cô mới lê người đứng dậy, lấy tay che chắn ngực mình. Cô mặc một bộ đồ rách nát, thân thể sáng trong của cô lúc ẩn lúc hiện, phất phơ giữa gió tuyết.

Cô lạnh đến mức mất cả cảm giác, bước từng bước, đôi chân trần bước từng bước đau đớn.

Trong đầu cô lúc này không còn nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại một mớ hỗn loạn, rối tung rối mù, bước được vài bước thì lại té ngã, đứng lên rồi lại té xuống, trông thật đáng thương cũng thật dơ bẩn.

Dòng người tấp nập, từng người từng người bước qua cô, những chiếc xe cứ vậy mà lướt qua như một làn gió.

Những ánh mắt đó, những ánh mắt khinh bỉ của người đi đường đổ dồn vào cô.

Họ bàn tán, thì thầm rôm rả, họ khinh thường, nhìn thấy cô cứ như nhìn thấy ma, họ đều xa lánh, miệt thị cô.

- Nhìn xem, nhìn xem, nhìn cô ta thật là ghê tởm.



- Người phụ nữ này nhìn đáng sợ quá đi mất.

- Đáng thương thật, cô ta rốt cuộc là bị sao vậy?

- Ôi trời! Sao lại thành ra thế này chứ? Không phải... là đã bị tên xấu xa nào đó hiếp rồi chứ?

- Ăn mặc thế này mà cũng dám lí mặt ra đường, là ăn mày à?

- Trời đất quỷ thần ơi! Nhìn cô ta xem, cô ta không cảm thấy ngượng nhưng tôi thì cảm thấy ngượng giùm cô ta đó, thật buồn nôn.

- Nhìn dấu hôn, vết bầm tím trên người ả ta kìa, không phải là cướp chồng người ta rồi bị đánh ghen chứ?

- Wow! Chắc cũng là thứ hồ ly tinh mới thành ra như vậy.

Bọn họ thì biết gì chứ? Bọn họ chỉ biết bàn tán những thứ không đúng, chỉ biết suy đoán lung tung.

Bọn họ không phải là cô, làm sao có thể hiểu được nỗi đau trên người cô chứ.

Không chỉ là nỗi đau da thịt, nỗi đâu trên thể xác, mà cả nỗi đau tâm hồn lẫn nỗi đau trong tim của cô.



Những vết thương sâu đang rỉ máu, vết thương cũ đè lên vết thương mới. Trái tim cô đã đầy rẫy vết thương đến sắp tan vỡ.

Thủy tinh tâm của cô gần nứt vỡ thì đã bị đóng băng, chính hắn, chính hắn ta đã khiến cho trái tim cô trở nên băng giá.

Thân thể tàn tạ bước đi trên con đường mùa Đông phủ đầy tuyết. Quả là hồng nhan bạc phận.

Cứ đi, cứ bước đi từng bước thật chậm rãi, cũng không biết sẽ đi về đâu, bây giờ cô thật không biết nên lê lết thân xác tàn tạ này về hướng nào.

Đến đâu đây? Cứ như trong chốc lát cô đã không còn nhà để về, không còn chốn dung thân.

Không thể về căn nhà đó nữa, cô không muốn về căn nhà lạnh lẽo không bóng người kia.

Hiện tại, cô chỉ muốn về một gia đình đầy hơi ấm, đầy tiếng cười và có những người quan tâm lo lắng cho cô.

Đúng, cô sẽ đến nơi có đầy hơi ấm, chính là nhà, cô sẽ về nhà cùng ba mẹ, cô mệt rồi, hiểu rõ đau khổ rồi.

Bây giờ Yến Mịch chỉ muốn về nhà làm con gái cưng của ba mẹ cô thôi, cô muốn mè nheo, nhõng nhẽo, cô muốn được ba mẹ ôm vào lòng, cô muốn được an ủi, muốn khóc lóc một trận thật to.

Cứ thế mà cô bước đi chậm rãi về nhà, về căn nhà đầy ấm cúng, về nơi có ba mẹ yêu thương, bảo vệ cho cô, không cần phải thấp thỏm sợ hãi hay lo lắng bất cứ điều chi.