Được rồi, mình ăn xong rồi.
Hạo Nam cứ nhìn cô chằm chằm suốt cả buổi, cứ như là anh chưa bao giờ được nhìn cô.
- Bổn tiểu thư nói là bổn tiểu thư ăn xong rồi, đừng có nhìn nữa.
Cô vươn tay ra khẽ véo má anh một cái.
- Ừ, cho tôi nhìn cậu thêm tí nữa đi.
- Haiz! Cậu nhìn nãy giờ vẫn chưa đủ sao? Nhìn ngây ngốc ra như vậy làm gì chứ? Hay là...... cậu có ý đồ biến thái gì với mình, hả?
Yến Mịch trêu anh, anh cũng chẳng thèm phản kháng lại.
- Tôi cứ tưởng cậu không hề thay đổi gì nhưng thật ra.... sâu bên trong linh hồn cậu đã thay đổi rất nhiều, cậu thật sự đã trưởng thành rồi.
Bị ngốc rồi sao? Con người thì ai mà không trưởng thành chứ, mỗi ngày chúng ta đều sẽ trưởng thành thêm một tí chỉ là khó nhận ra thôi.
- Cậu nói thừa quá, rốt cuộc là cậu có còn định xem cái phim kinh dị gì đó của cậu không? Nếu không thì chúng ta về đi, cũng đã hai mươi giờ rồi, muộn rồi đấy.
- Tính ra thì một ngày trôi qua cũng nhanh thật, chúng ta cũng không có đi chơi đâu nhiều mà trời đã tối rồi.
- Thật sự muốn xem sao?
Nụ cười này của Hạo Nam chứa đầy nguy hiểm.
- Sao cậu lại hỏi ngược lại mình rồi, không phải cậu là người đòi xem sao?
Đôi mắt cô nheo lại, thật sự là có cảm giác gì đó chẳng lành.
...----------------...
Trong rạp chiếu phim, xem phim kinh dị quả nhiên bầu không khí có khác, đầy u ám và đáng sợ.
Không hề giống như phim tình yêu, lãng mạn gì cả, không khí lúc đó cho dù có thở thôi cũng cảm thấy ngọt.
.........
- Á! Ghê quá đi.....
- Á!......
- Ôi trời! Đó là gì vậy?
Yến Mịch la hét bám chặt vào tay của Hạo Nam.
- Không cần sợ, không cần sợ, phim ảnh kinh dị chỉ toàn là giả thôi.
Anh xoa xoa đầu của Yến Mịch mà cười khoái chí.
- Sợ thì dựa vào tôi này, vai tôi luôn sẵn sàng cho cậy mượn, ngủ thì được nhưng đừng sợ đến phát khóc đấy nhé!
- Rốt cuộc thì còn bao lâu nữa thì phim mới hết đây, tôi bị bệnh tim đấy......
...----------------...
- Phim này đúng là hay hơn hẳn so với bộ phim lãng mạn mà cậu xem.
- Hay sao? Đúng, đúng, đúng, đúng, đúng. Hay lắm đấy!
Cô liếc Hạo Nam.
- Ha ha ha, cậu đừng có trừng mắt với tôi, lúc nãy cậu toàn nhắm mắt cả, có xem gì đâu.
- Mà... nó đáng sợ đến mức đó hả? Tối về đừng có ngủ nằm mơ thấy nó đấy nhé!
Dương thiếu gia trêu đùa Yến Mịch trông rất thích thú.
- Cậu làm mình nổi da gà quá đi, tiểu thư đây mà sợ sao? Mình chỉ thấy nó nhàm chán quá thôi nên không thèm xem.
- Ồ! Mà này, tôi vẫn chưa có số điện thoại của cậu.....
- Được rồi, mình cho cậu.
...----------------...
Đưa cô trở về bệnh viện, Hạo Nam đưa cô về đến tận phòng.
Ở ngoài cửa.
- Cảm ơn cậu, hôm nay mình chơi rất vui.
- Không có gì đâu, tốt nhất là cậu đừng có bị ám ảnh bởi bộ phim kinh dị đó đấy.
- Này!
- Thôi! Đi đây.
Hạo Nam gõ vào trán cô một cáu nhẹ rồi quay người bước đi, thấy cậu đi xa rồi Yến Mịch mới mở cửa vào.
Cạch!
- Em về rồi này.... chị còn.....
Cô háo hức bước vào phòng.
- ........ thức...... không?....
Cô giật mình đến đơ cả người.
- Sao? Chơi có vui không? Chắc là vui quá nên quên giờ giấc luôn rồi phải không?
Dật Quân đã đứng chờ sẵn cô ở bên trong.
Cạch!
Cửa đóng lại..
- Quản gia......
- Tôi cho cô ấy về rồi.
Giọng anh trầm trầm, ánh mắt sắt bén như muốn nuốt chửng cô.
Chợt cô khẽ nụ cười không những không làm cho bầu không khí ngượng ngùng biến mất mà còn ngượng hơn nữa.
- Cô cười gì?
Mắt anh nheo lại khó hiểu.
- À! Sao anh lại ở đây?
- Đưa điện thoại.
Anh lười nói, nói một câu không đầu không đuôi rồi chìa điện thoại ra.
Là điện thoại của của cô ấy, Yến Mịch vẫn luôn thắc mắc không biết tại sao quản gia lại không đưa điện thoại đến cho cô, thì ra là nó đang ở trong tay Dật Quân.
Mà anh ấy đến đây chỉ đơn giản là đưa một chiếc điện thoại thôi sao?