Thịnh Hoàn Hoàn không nói ra được chữ nào cả, chỉ có thể nắm chặt tay Thịnh phu nhân để đáp lại, cả người như đóa hoa không chống đỡ nổi cơn bão tố mà lung lay sắp đổ.
Vào thời khắc hấp hối, sức lực của Thịnh phu nhân đặc biệt mạnh, bà siết chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn mà căn dặn: “Nhất định phải... Nhất định phải chăm sóc tốt cho... Ba và...Em gái con..."
"Mẹ..." Dặn dò xong, tay Thịnh phu nhân rũ xuống rồi vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn phát ra một tiếng thét bi thảm, mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Đêm nay sau cơn hoảng sợ Thịnh gia đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã tới trễ, họ không thể gặp Thịnh phu nhân lần cuối, người đầu bạc tiễn người đầu xanh làm họ khóc cạn nước mắt...
Bà Trần không có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Anh Kiệt tự trách quỳ bên giường Thịnh phu nhân không đứng dậy.
Trong phòng còn có một đứa bé vừa ra đời hơn ba tháng đang "Oa oa" khóc. lớn!
Hung thủ trên mặt đất đã bị đánh thoi thóp, nhưng anh ta vẫn không nói lời nào.
Thủ hạ của Trần Anh Kiệt và Cố Bắc Thành đang điều tra thân phận của hung thủ.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại trong tiếng khóc của Thịnh Sam Sam, sau khi tỉnh lại cô không khóc một tiếng mà ngồi bên giường Thịnh phu nhân, dùng hai tay ôm
chặt thi thể của bà.
Cô biết hung thủ trên mặt đất là ai phái tới, kẻ nhất quyết phải đưa ba vào chỗ chết chỉ có Lăng Hoa Thanh.
Hung thủ ám sát thất bại nên mới nổ súng về hướng cô. Vì cứu cô nên mẹ mới lạnh lẽo nằm ở đó.
Tại sao cô lại lao ra, nếu cô không lao ra thì hung thủ sẽ không nổ súng vào. cô, mẹ sẽ không phải chết, là cô, là cô hại chết mẹ...
Văn Sâm cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này. Khi chuyện xảy ra, anh ta âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, lúc ấy Thịnh phu nhân cách anh quá xa, mà bà lại cản ngay trước mặt hung thủ, trong nháy mắt đó
anh căn bản không có cơ hội nổ súng.
Sau khi chuyện này xảy ra, Văn Sâm chỉ có thể báo cáo chỉ tiết cho Lăng Tiêu biết.
Khi cú điện thoại của Văn Sâm gọi đến, cả nhà Lăng Tiêu còn đang ngồi trên bàn cơm, hắn lập tức để đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài: “Nói đi."
Đi chưa được mấy bước, đôi chân thon dài của hắn đã dừng lại tại chỗ. Văn Sâm nói: “Thịnh phu nhân chết rồi, bị súng bắn."
Không khí xung quanh Lăng Tiêu lập tức hạ xuống điểm đóng băng: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Ba, vì sao ba nhất định phải ép con như vậy?
Lăng Tiêu xoay người, trông như Tu La xông ra từ Địa Ngục, mang theo khí thế lạnh lẽo tàn bạo làm người ta run sợ.
"Tiêu Nhi..." Lăng Hoa Thanh vừa mở miệng thì Lăng Tiêu đã nhấc chân đá cái bàn văng ra ngoài, bát đĩa bị hất văng xuống, đồ ăn rơi đầy đất.
Lăng lão thái thái ôm lấy Lăng Thiên Vũ hoảng sợ đứng lên, những người khác cũng vội vàng đứng lên.