Tất cả mọi thứ trong biệt thự lưng chừng núi đều do Hà Song bố trí, bà ta gắn máy nghe trộm nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của Lăng Hoa Thanh
và An Lan.
"Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!"
Hà Song lộ ra vẻ mặt kiên quyết: “A Thành." Một người áo đen đi vào từ ngoài cửa: “Chị Song."
Nếu Lăng Tiêu ở đây thì sẽ nhận ra người đàn ông này chính là hung thủ lần trước ám sát Thịnh Xán.
Hà Song mở tủ sắt ra, bên trong có một đống tiền mặt và mấy cây súng, bà ta nói với người đàn ông kia: “Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?"
Người đàn ông gật đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này."
Hà Song dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không giết được Thịnh Xán thì giết con gái hắn cũng được, đi thôi!"
Người đàn ông tiến lên cầm lấy khẩu súng và một xấp tiền mặt từ tủ sắt rồi im lặng rời đi.
Hà Song lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu."
Lăng Phủ.
Khi Lăng Hoa Thanh và An Lan chạy đến, Lăng Tiêu đã đón Vương Vận Thi đến rồi đứng ngoài cửa nghênh đón hai người.
An Lan vừa xuống xe đã nhìn thấy một cô gái vóc người tinh tế, dung mạo xinh đẹp, mang khí chất dòng dõi.
"Bác trai, bác gái." Vương Vận Thi và Lăng Tiêu nghênh đón, cô gái kia ngọt ngào gọi.
An Lan dò xét Vương Vận Thi một cái rồi khẽ gật đầu.
Lăng Hoa Thanh vẫy vẫy tay với Vương Vận Thi, Vương Vận Thỉ tiến lên: “Bác trai."
Lăng Hoa Thanh cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng mọi người đều có thể nghe. thấy: “Tiêu Nhi có tốt với cháu không?”
Mặt Vương Vận Thi đỏ lên, quay đầu thẹn thùng nhìn Lăng Tiêu một cái: “Lăng Tiêu rất tốt với cháu."
Lăng Hoa Thanh trêu ghẹo: “Đã hẹn hò rồi mà sao còn gọi xa lạ như thế?"
Lúc này Lăng Tiêu mở miệng: “Ba, đi vào đi bên ngoài lạnh lắm, bà nội đang ở trong đó chờ."
Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu một cái rồi để Vương Vận Thi kéo tay ông ta đi vào, có thể thấy được sự yêu thích của ông ta đối với Vương Vận Thị.
An Lan và Lăng Tiêu đi ở phía sau, Lăng Hoa Thanh cũng không sợ bà sẽ nói gì với Lăng Tiêu, muốn nói đã sớm nói rồi.
Nhưng An Lan không nói, Lăng Tiêu lại hỏi. "Người hầu bên cạnh bà đâu rồi?" Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
An Lan khựng lại, cảm xúc lập tức chấn động mạnh, bà cố nén hận thù tột độ mà giật giật khóe miệng: “Lớn tuổi rồi nên tôi để cô ấy về nhà dưỡng lão."
Lăng Tiêu không tin, đây là thân tín duy nhất bên cạnh An Lan, không bệnh không đau mà dưỡng lão cái gì: “Bà ấy nói với tôi là bà bị ba cầm tù."
An Lan cười cười: “Con trai, con đang quan tâm mẹ sao?”
Lăng Tiêu nói: “Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà, năm đó ba tôi vào tù có phải do bà bày kế không?”
An Lan không phủ nhận: “Đúng.”
"Con trai, con lớn rồi nên có năng lực phán đoán riêng, mẹ hi vọng con có thể làm theo trái tim mình, đừng vì làm ba con vui mà cưới người phụ nữ mình không yêu."
Đại khái là chờ quá lâu nên Lăng Hoa Thanh đã cất tiếng gọi ra.
Cuối cùng An Lan nhìn Lăng Tiêu và nói: “Con phải nhớ, mẹ yêu con, còn nữa, chăm sóc tốt cho em gái của con và Thiên Vũ.
Hai mắt An Lan hơi đỏ lên, Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ quyết liệt và buông bỏ trong mắt bà, hai loại cảm xúc trái ngược này hoà vào nhau trở nên phức tạp làm người †a nhìn không hiểu nổi.