Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại rồi từ từ cúi đầu xuống.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, đôi mắt còn ứa lệ lập loè tỏa sáng nhìn cô rồi kêu thêm một tiếng: “Hoàn Hoàn."
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy âm thanh này là nốt nhạc đẹp nhất thế gian này.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không nhúc nhích, Lăng Thiên Vũ rất mất mát: Có phải Hoàn Hoàn không thích cậu không?
Nhưng một giây sau, Lăng Thiên Vũ đã được Thịnh Hoàn Hoàn ôm vào. trong ngực, còn hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu.
Mặt Lăng Thiên Vũ đỏ bừng lên, có vẻ hơi xấu hổ.
Thì ra Hoàn Hoàn thích cậu gọi như thế, xem ra sau này phải gọi nhiều hơn mới được...
Một bên khác, Lăng Tiêu lập tức đẩy Lâm Chỉ Vũ ra, cũng bước qua một bên kéo dài khoảng cách với cô ta: “Tôi không sao."
Vẻ mặt Lâm Chỉ Vũ cứng đờ, sau đó giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi em quá lo lắng nên mất khống chế."
Lăng Tiêu dời ánh mắt về hướng Lăng Thiên Vũ: “Cô đi xem Thiên Vũ đi!"
Lâm Chi Vũ gật đầu: “Được."
Lúc này cô ta liền thấy cảnh Lăng Thiên Vũ tránh khỏi vòng tay Lam Nhan.
Lâm Chỉ Vũ nghĩ Lăng Thiên Vũ sẽ chạy về hướng mình, không ngờ lại nhào. đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn rồi vươn hai tay ôm lấy chân cô, mong đợi mà cẩn thận hô một tiếng: “Hoàn Hoàn."
Thời khắc này, trong lòng Lâm Chi Vũ đặc biệt khó chịu.
Cô ta đứng ở đó mà Lăng Thiên Vũ lại chạy về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn liên tục hôn Lăng Thiên Vũ mấy cái thì trong lòng hơi ghen ghét, cô thích Thiên Vũ như vậy sao?
"Lăng Gia, đừng nhìn, xử lý vết thương quan trọng hơn." Đường Dật xách hộp y tế đi đến trước mặt Lăng Tiêu mà trêu chọc.
Vệ sĩ đưa một cái ghế đến chỗ Lăng Tiêu.
"Chỉ bị thương ngoài da thôi, qua mấy ngày là khỏi."
Đường Dật kiểm tra vết thương của Lăng Tiêu rồi hững hờ nói: “Không ngờ anh lại mời Thịnh Hoàn Hoàn đến, để ba người phụ nữ ở chung một chỗ, anh không sợ họ đánh nhau?"
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc Đường Dật: “Anh nói thật nhiều."
Lúc này người có sắc mặt khó coi nhất chính là Lam Nhan.
Lựa chọn của Lăng Thiên Vũ không khác gì vả mặt cô ta trước mặt mọi người, cô ta mới là mẹ của cậu, nhưng trong mắt cậu chỉ có người ngoài là Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Nhan không cam tâm nên đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cố nén không vui trong lòng mà cười với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, mẹ rất nhớ con, để mẹ ôm con một cái được không?”
Nhưng Lăng Thiên Vũ chỉ thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mắt, giống như không quen biết cô ta.