Phùng Việt nhanh chóng lên xe: “Boss, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, lạnh lùng mở miệng: “Không cần, nghĩ cách sắp xếp người của chúng ta vào biệt thự lưng chừng núi."
Ba, tại sao ba lại buộc con đối nghịch với mình?
Đây là chuyện Lăng Tiêu không muốn làm nhất, nhưng bây giờ hắn không thể không làm như vậy.
Phùng Việt giật mình: “Vâng."
Trên lầu biệt thự, Lăng Hoa Thanh đứng ở cửa sổ nhìn xe của Lăng Tiêu từ từ rời đi, đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo.
Con của ông ta thay đổi, vì một người phụ nữ mà không cần người ba này... Sau khi xe của Lăng Tiêu biến mất, Lăng Hoa Thanh buông rèm cửa sổ xuống rồi nhìn vào tấm ảnh chụp chung trước bàn vi tính, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu Nhi,
nếu con phản bội ba thì đừng trách ba nhãn tâm."
Ông ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép Lăng Tiêu phản bội mình vì một người phụ nữ, thậm chí là đối nghịch với ông ta.
An Lan bị nhốt trong phòng đã gào đến khàn giọng.
Khi Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra thì trông thấy An Lan hai mắt sưng đỏ ngồi dưới đất, trên mặt tràn đầy tiều tụy.
Lúc trông thấy ông ta, An Lan đứng lên từ dưới đất, trên gương mặt tiều tụy kia mang đầy hận thù: “Thả Tu Nghi ra, nếu ông dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chết trước mặt ông."
Lăng Hoa Thanh không quan tâm An Lan thấy chết không sờn thế nào, chỉ lạnh lẽo bỏ lại một câu "Đi theo tôi" rồi xoay người rời đi.
An Lan vội vàng đuổi theo Lăng Hoa Thanh vào căn phòng giam giữ Thẩm Tu Nghĩ.
Thẩm Tu Nghi ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ già nua, giống như đột nhiên bị rút đi tất cả sinh lực, biến thành một bà già thoi thóp.
"Tu Nghỉ." An Lan lòng như đao cắt, lập tức chạy về hướng Thẩm Tu Nghi.
Lăng Hoa Thanh liếc nhìn ra hiệu cho đám vệ sĩ trong phòng, hai vệ sĩ lập tức ngăn An Lan lại rồi đưa bà đến ngồi trên một cái ghế.
Lăng Hoa Thanh đi đến trước mặt Thẩm Tu Nghi, khom người nhặt ấm trà trên mặt đất lên.
Trên hành lang có trải thảm, ấm trà rơi xuống đất không vỡ tan, nhưng trà trong đó còn lại không bao nhiêu.
Bên chân Thẩm Tu Nghỉ có một con chó con đã tắt thở.
Lăng Hoa Thanh đưa ấm trà cho vệ sĩ, vẫy tay gọi quản gia vào: “Điều tra rõ ràng chưa?”
"Tra rõ rồi thưa Nhị gia."
Quản gia bước nhanh lên trước, giao tài liệu trong tay cho Lăng Hoa Thanh. Lăng Hoa Thanh nhìn tài liệu trong tay, đáy mắt tràn ngập vẻ máu me giết chóc: “Hóa ra là em gái của Thẩm Tu Niên - Thẩm Tu Nghị, tôi còn tưởng là người
của Thẩm gia đã chết hết rồi, không ngờ còn có cá lọt lưới, xem ra Hà Song làm
việc không sạch sẽ."
Thẩm Tu Nghi như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lạnh lùng âm hiểm nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông giết cả nhà của tôi, ông không có kết cục tốt đâu."
Lăng Hoa Thanh không e dè mà cười lạnh: “Kết quả của tôi như thế nào thì không ai biết, nhưng kết quả của cô thì rất bi thảm."
Vừa dứt lời, tay còn lại của cô ấy lên vặn tay của Thẩm Tu Nghi một cái, bẻ gãy luôn cánh
Tay Lăng Hoa Thanh càng bóp chặt, An Lan không thể thở nổi, ngạt thở đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bà không giấy dụa.
Càng giấy dụa thì Lăng Hoa Thanh sẽ càng làm thẳng tay.
An Lan đã không nhớ rõ mình suýt bị Lăng Hoa Thanh bóp chết bao nhiêu lần, đây là bài học kinh nghiệm rút ra từ rất nhiều lần.
"Muốn chết?" Quả nhiên, sức lực trên tay Lăng Hoa Thanh đã nới lỏng: “Tôi sẽ không để bà chết, nhưng con ả này không được may mắn như bà."