Đến bây giờ An Lan vẫn không thể quên được dáng vẻ khi mất của An Niên.
Lăng Hoa Thanh nói: “Chuyện này bà cũng sai, nó vừa ra đời đã bị bà đưa đi, tôi còn chưa kịp liếc nhìn một cái, bà nói xem sao bà lại tàn nhẫn như vậy?"
Nếu có thể, An Lan thật muốn lập tức giết chết người đàn ông này: “Nếu năm đó không đưa nó đi thì nó không sống được đến một ngày."
Thân là một người mẹ, làm sao bà có thể để bi kịch của Tích Bhi xảy ra lần nữa?
"Cho nên chúng ta đều sai." Lăng Hoa Thanh vùi đầu vào bên gáy An Lan, hít lấy mùi hương trên người bà, giọng nói có chút khàn khàn: “Chuyện đã qua lâu như vậy, quên nó đi, tôi biết bà thích con nít, tôi đền cho bà một đứa được không?”
Nghe giọng điệu nhẹ như mây gió của Lăng Hoa Thanh, An Lan điên cuồng đẩy ông ta ra: “Nó mới qua đời chưa đến một năm, ông biết tôi tốn bao nhiêu tâm tư để nó sống sót không? Ông biết tôi yêu thương nó đến mức nào không? Nó là con tôi, là miếng thịt rơi xuống từ trên người tôi, không phải muốn quên là quên được."
Bà đỏ mắt chỉ vào người đàn ông trước mặt, nghiến răng nghiến lợi gầm thét như một bà điên: “Tôi cho ông biết Lăng Hoa Thanh, tôi có chết cũng không sinh thêm con cho ông, ông dẹp suy nghĩ này đi."
Lăng Hoa Thanh bình tĩnh nhìn An Lan cuồng loạn, đáy mắt lạnh lẽo như một con sói hoang hung tàn trời sinh: “Sinh hay không không phải do bà định đoạt, tới đây."
Tới đây, hai chữ này làm An Lan cực kỳ hoảng sợ, bà bắt đầu lui về phía sau, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi xem có gì bảo vệ được mình không.
Thẩm Tu Nghi biết Lăng Hoa Thanh vào phòng An Lan thì vội vàng bưng hoa quả đi lên, nhưng lại bị vệ sĩ chặn ở ngoài cửa: “Xuống đi, hiện tại Nhị gia và phu nhân không cần."
Thẩm Tu Nghi đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết, tên súc sinh Lăng Hoa Thanh kia lại cưỡng ép phu nhân...
Thẩm Tu Nghỉ không nói gì nữa mà siết chặt đĩa trái cây rồi quay người rời đi, trên mặt đầy vẻ quyết liệt.
Cô ấy muốn tên súc sinh này chết, không thể chờ thêm giây nào nữa.
Sau mười mấy phút, Thẩm Tu Nghỉ lại xuất hiện ở ngoài cửa, trong tay bưng một bình trà chuẩn bị riêng cho Lăng Hoa Thanh.
Vệ sĩ dò xét Thẩm Tu Nghỉ một cái, mặt không cảm xúc nói: “Chờ ở đây đi!"
Đây là thói quen của Lăng Hoa Thanh, anh ta không có lý do đuổi Thẩm Tu Nghỉ đi.
Mấy phút sau cánh cửa được mở ra, Lăng Hoa Thanh quần áo chỉnh tề đi ra từ bên trong, đưa tay nhận lấy chén trà do Thẩm Tu Nghi đưa tới, nhưng sau đó ông ta lại đột nhiên dừng lại.
Ông ta nhìn về phía Thẩm Tu Nghỉ: “Ngẩng đầu lên."
Trong lòng Thẩm Tu Nghỉ run lên rồi chậm rãi nâng mặt lên, cô ấy trấn định Nhị gia."
"Tại sao tay cô lạnh như thế?" Lăng Hoa Thanh sắc bén nhìn vào Thẩm Tu Nghỉ: “Chẳng lẽ là làm việc trái với lương tâm?”
"Tôi bảo cô uống nó." Giọng Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh đi.
Lúc này tiếng nói của An Lan truyền đến từ trong phòng: “Ông có bất mãn gì thì nhắm vào tôi, đừng làm khó dễ một người hầu."
Tiếp đó An Lan xuất hiện ở cửa ra vào, váy ngủ trên người bà đã bị xé nát. Vệ sĩ ngoài cửa lập tức quay người đi. Lúc này quản gia bước nhanh tới: “Nhị gia, thiếu gia đến."
Cuối cùng sắc mặt Lăng Hoa Thanh cũng dịu lại, nhưng ông ta không định bỏ qua cho Thẩm Tu Nghỉ mà đặt chén trà lên mâm rồi mở miệng lần nữa: “Uống trà."