Lăng Tiêu ngồi trong xe vừa kéo cửa sổ xuống liền nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời như vậy, sắc mặt hắn không khỏi sầm xuống, sau đó lạnh giọng nói với vệ sĩ ngoài xe: “Mời Thịnh tiểu thư lên xe."
"Vâng."
Hai vệ sĩ cao lớn lập tức bước lên trước, nửa kéo nửa lôi Thịnh Hoàn Hoàn vào chiếc Rolls-Royce
Đám phóng viên bị chặn bên ngoài liên tục chụp ảnh chiếc xe.
Rất nhanh chiếc Rolls-Royce đã biến mất trong tầm mắt mọi người, người của Vũ Yến cũng đã rời đi, các phóng viên đành giải tán.
Rất nhanh tin tức Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu ngồi chung một chiếc xe đã tung bay ngợp trời, độ hot từ từ dâng lên.
'Trong xe Rolls-Royce, Thịnh Hoàn Hoàn sửa sang lại đầu tóc rối bời rồi tức giận nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đang làm gì vậy?"
Cô đang mang thai, lỡ ngã thì phải làm sao?
Lăng Tiêu ngồi ở đó không nói lời nào, cứ như một núi băng ngàn năm không ngừng toả ra khí lạnh, sắc mặt vẫn đen thui.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình đắc tội hắn cái gì, đàn ông con trai gì mà trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, cô tức giận xoay mặt nhìn ra cửa sổ, coi hắn như không khí.
Lăng Tiêu càng khó chịu, nếu là trước kia Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã nghĩ cách dỗ hắn rồi.
Cô mà giở giọng nịnh nọt thì cực kỳ điêu luyện ngọt ngào.
"Vong ân phụ nghĩa." Lăng Tiêu đột nhiên nói một câu như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang đầy bụng lửa giận, nghe xong lời này lập tức giận không chỗ phát tiết: “Có gì bất mãn thì nói đi, nói xấu sau lưng người ta không phải hành vi quân tử."
Lăng Tiêu nhíu mày lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngồi bên cạnh tôi không phải người?"
Bây giờ không phải hắn đang nói trước mặt cô sao? Hắn muốn nói xấu ai còn cần đứng sau lưng nói à?
Thịnh Hoàn Hoàn bị móc họng á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Vậy anh nói thử xem tôi vong ân phụ nghĩa thế nào?”
Lăng Tiêu không nói lời nào, chỉ bắn qua một ánh mắt lạnh lùng để Thịnh Hoàn Hoàn tự lĩnh hội.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nhớ tới lúc trước khi tuyệt vọng đã cầu hẳn thế nào, mấy ngày trước Lăng Tiêu còn cứu cô và ba một mạng nên lập tức yếu thế không cãi được.
Nhưng sau đó cô lại nhớ tới Đường Nguyên Minh, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Nếu như tất cả đều do anh tạo nên thì có gì mà vong ân phụ nghĩa chứ?"
Khi nói ra câu này, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu nên không bỏ lỡ tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt hắn, trong lòng lạnh đi nửa phần.
Xem ra Đường Nguyên Minh nói không sai, chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến Lăng Hoa Thanh, hiện tại nhìn phản ứng của Lăng Tiêu thì có vẻ hắn đã sớm biết.
Lăng Tiêu không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã xác nhận hay chỉ đang thăm dò, vì thế trầm mặc chờ cô nói tiếp.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên lần nữa: “Vết thương sau lưng anh do ba anh đánh!"
Đêm đó sau khi rời khỏi chỗ của cô thì hắn đã đi gặp Lăng Hoa Thanh, sau đó mang vết thương đầy người trở về, phía sau lưng máu thịt be bét.
Cô nên sớm nghĩ đến trên đời này còn ai có thể làm Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện bị đánh?
Lăng Tiêu không phủ nhận, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt: “Cô muốn nói cái gì?"
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn nặng tru, chờ mong trong lòng không còn tồn tại.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đáp: “Trước lúc đó làm phiền Lăng tiên sinh tránh xa tôi một chút."
Lăng Tiêu trầm mặc nhắm mắt lại, hai tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành nắm đấm.
Thấy Lăng Tiêu như vậy, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, cô có dự cảm chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình.
Xem ra đứa bé này thật sự tới không đúng lúc!