Làm Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ mãi không rõ chính là hai ngày trước Triệu Giai Ca mới xảy ra quan hệ với Đường Nguyên Minh mà sao hiện tại lại quay qua tiếp nhận Lệ Hàn Ti?
Điều kiện của Đường gia tốt hơn Lệ gia nhiều, Đường Nguyên Minh lại là rồng phượng trong loài người, nhất định là lựa chọn hàng đầu của Triệu Giai Ca, lúc trước tin tức liên hôn truyền ra cũng không thấy cô ta biểu hiện chút bất mãn nào.
Vì sao Triệu Giai Ca lại tiếp nhận Lệ Hàn Ti, còn đột ngột như thế nữa?
Hai nhà Đường, Triệu vốn muốn tác hợp cô ta và Đường Nguyên Minh, nếu như Triệu Giai Ca nói chuyện đêm đó cho họ thì Đường Nguyên Minh muốn đổi ý
cũng không được, vì sao cô ta lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Gô ta không thích Đường Nguyên Minh sao?
Hay là sau ngày đó, Đường Nguyên Minh đã nói gì làm cô ta triệt để hết hi vọng?
Lăng Kha không nói thêm gì nữa. Mùi vị thầm mến rất đắng chát, cô yêu Lệ Hàn Tỉ nhiều năm như vậy cũng rất hiểu mùi vị đó, Lệ Hàn Ti chờ Triệu Giai Ca nhiều năm như vậy, tịch mịch và đẳng
chát anh ta phải chịu không ít hơn cô.
Bây giờ nhìn thấy rốt cục Lệ Hàn Ti cũng được Triệu Giai Ca đáp lại, cô thật lòng mừng cho anh ta, chờ đợi nhiều năm thật không dễ dàng!
Sau khi Lệ Hàn T¡ đưa mắt nhìn Triệu Giai Ca rời đi thì không lập tức bỏ đi mà xoay người nhìn về phía Lăng Kha, anh ta đã sớm phát hiện cô.
"Hình như đang chờ cậu đó." Thịnh Hoàn Hoàn võ nhẹ lưng Lăng Kha rồi liếc nhìn Nam Tầm một cái.
Sau đó hai người ăn ý kẹp Lăng Kha ở giữa, muốn mang cô lách qua Lệ Hàn TÌ.
"Lăng Kha." Lệ Hàn Ti hô. Lăng Kha dừng bước, Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng dừng lại.
Nam Tầm là người đầu tiên mở miệng: “Chúc mừng Lệ thiếu từ lốp xe dự phòng chuyển thành lốt xe chính thức, thật là đáng mừng!"
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Lăng Kha ra sau lưng: “Vừa rồi còn anh anh em em với Triệu Giai Ca, quay lại thì tìm đến bạn gái trước, Lệ thiếu không sợ Triệu tiểu thư tức giận à?"
Sắc mặt Lệ Hàn Ti lạnh lẽo, không quan tâm đến Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn mà nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở phía sau kia: “Tôi có lời muốn nói với cô."
Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn vừa định mở miệng liền bị Lăng Kha ngăn lại: “Được rồi, để tớ nói chuyện với anh ta đi!"
Mặc dù Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để Lăng Kha bị tổn thương, nhưng cũng tôn trọng cô, thế là họ lui qua một bên.
Lệ Hàn Ti không nói nhảm một câu mà trực tiếp lấy ví tiền ra rồi rút ra một tấm ảnh, lạnh lẽo nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô là muốn chơi trò gì với tôi?”
Tấm ảnh kia là Lăng Kha chụp hồi cấp 3, trong ảnh cô cười thật ngọt ngào, ngây ngô đáng yêu. Phía sau cô, Lệ Hàn Ti trùng hợp đi qua đường cũng bị chụp trúng, trông thật sáng sủa đẹp trai.
Một tấm ảnh cất giấu toàn bộ bí mật thời thanh xuân của thiếu nữ, nửa bên mặt kia không biết đã bị vuốt ve bao nhiêu lượt.
Lăng Kha nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, giống như trái tim mình bị ném xuống đất, tan nát vỡ vụn, đau đớn khó nhịn.
Đáy mắt cô lướt qua một tia bi ai, đắng chát nhìn bóng lưng Lệ Hàn T¡ mà nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã quyết định không yêu anh thì sẽ không làm gì lén lút cả. Cuối cùng, chúc mừng anh đã được như ước nguyện."
Lăng Kha không đi nhặt những mảnh vụn trên mặt đất, cũng giống như trái †in tan nát của cô, dù miễn cưỡng chắp vá lại cũng không còn hoàn chỉnh nữa.
Những năm tháng thanh xuân si mê anh ta đầy đắng chát và ngọt ngào, cứ để nó vỡ vụn tan biến theo tấm ảnh này đi, không cần và cũng không nên giữ lại!