Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không biết, cháu muốn nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại cân nhắc vấn đề này."
"Hoàn Hoàn, bà ngoại hỏi cháu một câu, cháu thành thật trả lời bà." Thịnh lão thái thái rất nghiêm túc: “Cháu yêu Lăng Tiêu không?”
Cháu yêu Lăng Tiêu không?
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Thịnh lão thái thái lại hỏi như vậy, cô trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Yêu, nhưng mà..."
"Không có nhiều nhưng mà như vậy." Thịnh lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô: “Nói cho cậu ta đi, chờ cháu nghỉ ngơi khoẻ rồi thì đi tìm cậu ta nói chuyện."
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc.
Nói cho Lăng Tiêu, sau đó thì sao?
Thịnh lão thái thái như đọc hiểu được lo âu trong lòng cô: “Nếu cậu ta muốn giữ đứa bé này thì sẽ tự động đi giải quyết những vấn đề còn lại. Nếu cậu ta không muốn thì cháu có thể thật sự buông xuống mà bắt đầu cuộc sống mới!"
Bà tạm dừng một lát rồi nói: “Bà thấy Tiểu Đường cũng không tệ."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra lời của lão thái thái, nói cho Lăng Tiêu biết tức là cho cả hai thêm một cơ hội, nếu Lăng Tiêu không muốn đứa bé này thì từ đây cô nên triệt để buông người đàn ông này xuống!
Nếu hắn muốn giữ thì sao?
Cô phải trở lại cuộc sống phải nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu như trước kia sao?
Không, cô không muốn.
Cuộc hôn nhân của cô và Lăng Tiêu tồn tại rất nhiều vấn đề, nếu như vì đứa bé này mà miễn cưỡng ở bên nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay nữa thôi.
"Được rồi, bà để Hoàn Hoàn tự suy xét đi!" Nói xong, Thịnh Tư Nguyên tiến lên sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Ngày mai còn phải thi đấu, cháu phải nghỉ ngơi, những chuyện này từ từ rồi suy nghĩ, cháu mang thai còn chưa đầy một tháng, có nhiều thời gian để suy xét mà."
Sau khi vợ chồng Thịnh Tư Nguyên rời đi, nội tâm Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.
Nếu như đứa bé này có trước ly hôn thì nói gì cô cũng sẽ không chia tay với Lăng Tiêu, cô nhất định sẽ kiên trì sinh nó ra.
Nhưng nó lại đến vào lúc không nên đến như thết Phải nói cho Lăng Tiêu sao? Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, hắn có quyền được biết!
Sau khi quyết định xong, cô không muốn phiền não vì vấn đề này nữa, cô cần nghỉ ngơi, cần nghênh đón trận chung kết ngày mai với trạng thái tốt nhất.
Đêm khuya, trên ba con đường lớn có một chiếc xe đua xuyên qua đêm tối.
Triệu Giai Ca ngồi trên vị trí điều khiển, thuần thục lái xe phi nước đại, bên cạnh cô ta là Lệ Hàn Tỉ tay cầm máy bấm giờ.
Sau mấy vòng, rốt cục chiếc xe cũng dừng lại. "Thế nào?" Triệu Giai Ca không kịp chờ đợi mà hỏi.
Lệ Hàn Ti bấm nút dừng, thời gian hiển thị trên đồng hồ làm anh ta nhếch khóe miệng lên: “Em tự xem đi!"