Tiểu Sam Sam có vẻ rất thích Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn thấy cô thì y y nha nha cười, lúc thì mút ngón tay, lúc lại thổi bong bóng, trông cực kỳ đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Sam Sam, tất cả bực bội của 'Thịnh Hoàn Hoàn đều tiêu tán, nhịn không được ôm cô bé qua trêu chọc rồi hôn hít.
Đường Nguyên Minh thấy nụ cười như một đứa trẻ của Thịnh Hoàn Hoàn thì ánh mắt càng dịu dàng, chỉ có người phụ nữ trước mắt mới cho anh ngôi nhà và hạnh phúc mà anh muốn.
Lăng Phủ.
Lăng lão thái thái và hai đứa cháu đang chuẩn bị dùng cơm.
Ngôi nhà quạnh quế trở nên náo nhiệt một cách hiếm hoi, ấm áp như nắng sớm bên ngoài, tâm tình của Lăng lão thái thái rất tốt nên sắc mặt cũng hồng hào lên mấy phần.
"Bạch quản gia, ông đi gọi Tiêu Nhi lần nữa xem, giờ này rồi sao nó còn chưa xuống?" Lão thái thái vừa nói xong thì Lăng Tiêu đã xuất hiện trên hành lang.
'Trông thấy Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái lập tức hỏi Bạch quản gia: “Hôm nay. Hoàn Hoàn thi vào lúc mấy giờ?"
Hôm nay Thiếu phu nhân không thi đấu, lão thái thái biết chuyện này.
Bạch quản gia ngầm hiểu mà cười nói: “Hôm nay Thiếu phu nhân không thi, ngày mai mới có."
Lão thái thái "A" một tiếng rồi lập tức nói: “Ngày mai? Vậy không phải là ngày cuối cùng sao?”
Bạch quản gia gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai sẽ là trận chung kết."
Lúc này Lăng Tiêu đã đến gần, Lăng lão thái thái nhìn về phía hai đứa cháu khác mà hỏi: “Tích Nhi, Thiên Vũ, ngày mai hai đứa muốn đến hiện trường xem thi đấu không?"
Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ không phụ kỳ vọng mà gật đầu lia lịa.
Lão thái thái rất hài lòng, bà nhìn về phía Bạch quản gia: “Vậy được rồi, ông đặt mấy tấm vé giúp chúng tôi đi."
Bạch quản gia cười nói: “Vâng.”
Kỳ thật ông đã sớm đặt vé trước rồi, còn là vị trí tốt nhất.
Lão thái thái lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu, làm ra vẻ tùy ý mà hỏi: “Tiêu Nhi, ngày mai cháu có rảnh không, hay cả nhà chúng ta cùng đi xem tranh tài đi?"
Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt sạch sẽ ngây thơ, mong đợi nhìn Lăng Tiêu.
Sau đó, Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời một câu: “Không rảnh."
Đám người: “.. "
Thật mất hứng!
Lão thái thái lắc đầu, nhìn Lăng Tiêu mà rơi nước mắt: “Bà chỉ muốn nhân lúc. mình còn đi được, các cháu có thể đi chung với bà một thời gian thôi, không ngờ chỉ một mong muốn đơn giản như vậy mà cháu cũng không chịu, tương lai bà già không đi được nữa chẳng phải cháu còn chẳng thèm liếc nhìn bà một cái sao?”
Thấy thái độ của Lăng Tiêu bắt đầu hơi buông lỏng, lão thái thái khóc càng thương tâm khổ sở: “Sao cháu có thể nhẫn tâm với bà như vậy? Sao mà bà đáng thương như thế... Nhớ lại khi cháu còn bé muốn ăn cái gì thì hơn nửa đêm bà nội cũng thức dậy nấu cho cháu, hiện tại bà chỉ có nguyện vọng nho nhỏ như vậy mà cháu cũng không chịu..."
"Cháu đi được chưa?"
Lăng Tiêu không thể nhịn được nữa mà cắt ngang biểu diễn của lão thái thái.