Lâm Chỉ Vũ muốn tạm biệt Lăng Thiên Vũ, nhưng cún con căn bản không nhìn cô ta mà cứ dán hai mắt nhìn chăm chú vào TV, đôi mắt đen nhánh sáng lóng lánh.
Đứa bé nhỏ như vậy hiểu cái gì là tranh tài, chẳng qua là vì nhân vật chính là Thịnh Hoàn Hoàn nên cậu bé mới đặc biệt chú ý thôi.
Bởi vậy có thể thấy được Lăng Thiên Vũ có tình cảm với Thịnh Hoàn Hoàn!
Điều này khiến Lâm Chi Vũ sinh ra cảm giác nguy cơ.
Sau khi chung đụng với Lăng Tiêu mấy ngày, Lâm Chi Vũ biết rõ Lăng Thiên Vũ rất quan trọng đối với Lăng Tiêu, hắn cho cô ta tiếp cận cũng là có công lao của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng Lâm Chỉ Vũ tin chắc rằng không ai có thể thay thế vị trí của cô ta trong lòng Lăng Thiên Vũ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô ta muốn Lăng Thiên Vũ càng không thể rời khỏi mình.
Lúc này Bạch quản gia đã đi tới bên cạnh Lâm Chỉ Vũ rồi cung kính nói: “Lâm tiểu thư, tôi đưa cô ra ngoài."
Lâm Chi Vũ cười nhẹ rồi gật đầu: “Cảm ơn."
Nhưng cô ta không lập tức rời đi mà lại nhìn về phía Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ"
Lăng Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô ta.
Lâm Chỉ Vũ dịu dàng tạm biệt cậu bé: “Dì có chút chuyện phải về trước, muộn một chút dì sẽ trở lại thăm con được không?”
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì khuôn mặt nhỏ lập tức lộ vẻ không nð, cậu bé không muốn Lâm Chỉ Vũ rời đi, nhưng cậu lại không muốn bỏ qua cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Thiên Vũ rối rắm một lát rồi mới gật đầu.
"Vậy dì đi nhé." Lâm Chi Vũ phất phất tay với Lăng Thiên Vũ rồi chậm rãi quay. người.
Mỗi lần Lâm Chi Vũ rời đi, Lăng Thiên Vũ luôn sẽ lưu luyến không rời mà tiễn cô ta ra cửa, nhưng lần này cậu bé lại ngồi trên ghế sa lon thờ ơ, đồng thời ánh mắt đã trở lại TV.
Bạch quản gia đưa Lâm Chỉ Vũ ra ngoài cửa, sau đó dừng bước rồi nhìn về phía cô ta: “Lâm tiểu thư, tôi có mấy câu muốn nói với cô."
Không đợi Lâm Chỉ Vũ đáp lại, Bạch quản gia đã tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này nhờ có Lâm tiểu thư ở bên cạnh tiểu thiếu gia nên đám người làm chúng tôi cũng nhẹ nhàng không ít, sau này không tiện làm phiền cô nữa."
Ý cười trên mặt Lâm Chi Vũ hơi tắt đi: "Bạch quản gia, lời này của ông có ý gì, tôi nghe không hiểu."
Bạch quản gia giải thích: “Dù sao Lâm tiểu thư cũng là con gái, cứ chạy đến phủ sẽ làm người ta hiểu lầm không tốt cho thanh danh của cô, đây là ý của thiếu gia chúng tôi."
Tối hôm qua Lăng Tiêu đã nói với Bạch quản gia là sau này không thể để Lâm Chỉ Vũ ở lại qua đêm trong phủ, vừa rồi Lâm Chi Vũ nói với Lăng Thiên Vũ là muộn một chút lại đến thăm cậu bé, có lẽ cô ta sẽ qua đêm ở đây nữa, vì thế Bạch quản gia mới uyển chuyển nói những lời này.
"Ông nói đây là ý của Lăng Tiêu?"
Bạch quản gia gật đầu: “Vâng.”
Lâm Chỉ Vũ nhận được đáp án này thì sắc mặt hơi trắng bệch ra.
Trên sân đấu, tên của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không ngừng quanh quẩn, thật lâu sau cảm xúc của mọi người vẫn không ổn định lại được.
Sau khi thành công vượt qua Cao Kiếm, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã kéo xa khoảng cách giữa hai người rồi ép thẳng về hướng Vu Quang.
Cao Kiếm không ngừng tăng tốc muốn đuổi kịp cô, nhưng khoảng cách lại bị Thịnh Hoàn Hoàn càng kéo càng xa.
Đích đến càng ngày càng gần, Vu Quang vẫn đang dẫn đầu nhếch khóe miệng lên, trông thấy khán giả kích động đứng lên thì cứ như nghe thấy đám người đang hò hét gọi tên mình.