Hoàn Hoàn, em đang thăm dò hay đã biết gì rồi?
Nhớ tới cú điện thoại sáng nay, anh đã biết hết những chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ tối hôm qua, bao gồm Henry muốn làm loạn với cô, Lăng Tiêu anh hùng cứu mỹ nhân và Thịnh Hoàn Hoàn gặp phải phục kích.
Lần trước Thịnh Xán bị ám sát nên Đường Nguyên Minh đã để lại hai người ở Thịnh gia, anh cũng biết chuyện tối hôm qua Lăng Tiêu xông vào
Thịnh gia hai lần.
"Con ăn no rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Đường Nguyên Minh lại giải thích với Thịnh phu nhân: “Bác gái, cháu không thích Triệu Giai Ca, cháu có người mình thích rồi."
Tất nhiên Thịnh phu nhân biết, bởi vì người anh thích từ nhỏ chính là con gái cưng của bà: “Được rồi, bác tin tưởng cháu, mau đi đi!"
Đường Nguyên Minh lập tức quay người đuổi theo ra ngoài, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe đã gọi cô lại: “Hoàn Hoàn, chúng ta nói chuyện đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhếch khoé miệng lên: “Được thôi!"
Cô đóng cửa xe lại rồi nói với tài xế: “Anh ra cửa lớn chờ tôi
Sau khi xe rời đi, Đường Nguyên Minh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh xin lỗi chuyện tối hôm qua, chú anh giữ anh lại rồi xảy ra chút chuyện không vui, anh không cố ý để lại mình em ở đó."
"Là chuyện gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Đường Nguyên Minh cười nói: “Em sẽ không muốn biết."
Tối hôm qua Lăng Tiêu nói hắn chỉ bồi thêm một cú trên cơ sở của
Đường Thắng Võ, chuyện không vui mà Đường Nguyên Minh nói chắc là chuyện này.
Nếu Đường Nguyên Minh không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi tới cùng, dù sao đây không phải là chuyện sáng rọi gì.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch lên: “Vậy em tha thứ cho anh."
Đường Nguyên Minh nhẹ nhàng thở ra rồi hỏi tiếp: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến sự vô lý của Henry, nhưng cô không muốn kể ra với Đường Nguyên Minh nên lắc đầu: “Không có, em đã về rất sớm."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều làm Đường Nguyên Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh cảm nhận được thái độ hôm nay của cô đối với anh
đã thay đổi, dường như đang cố ý xa lánh anh.
Loại xa lánh này khác với trước kia, là sự kháng cự từ đáy lòng, thậm chí còn mang theo chút chán ghét mà chính cô cũng không phát giác!
Rốt cuộc là vì sao? "Còn có chuyện gì không?"
Đường Nguyên Minh lại tiến lên một bước, đôi mắt thâm thúy kiêu ngạo nhìn thẳng vào cô: “Còn nữa, anh không thích Triệu Giai Ca."
Đây là muốn thổ lộ với cô sao, cũng tốt, như vậy cô có thể trực tiếp từ chối anh.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn Đường Nguyên Minh lãng phí thời gian trên người cô.
Nhưng Đường Nguyên Minh chỉ đưa tay vuốt vuốt đầu cô rồi cưng chiều dịu dàng nói: “Đi thôi, em nên đi làm."
Vậy thôi sao?
Khi Đường Nguyên Minh quay người, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kêu anh lại: “Anh Minh"
Đường Nguyên Minh dừng bước nhưng không quay đầu, dường như anh đã đoán được Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói gì.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi: “Làm sao anh biết?" Sau đó cô nhớ tới hai vệ sĩ kia, thì ra họ không chỉ là vệ sĩ của Đường Nguyên Minh mà còn là tai mắt của anh, xem ra anh thật sự không đơn giản như cô đã nghĩ.
Nghĩ đến mình bị giám thị, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không tốt lắm: “Anh muốn nói cái gì?"
"Lăng Tiêu đi rồi trở lại, sau lưng còn bị thương, chẳng lẽ em không muốn biết hắn đi đâu sao?"
Ánh mắt Đường Nguyên Minh quá sắc bén nóng bỏng làm Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên: “Chuyện này có liên quan gì đến em, em không muốn biết."