Khi thấy trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn chứa đầy nước mắt, đang lạnh lùng nhìn hắn với vẻ mặt cứng đầu mà chua xót, môi bị hắn chà đạp vừa đỏ vừa sưng, lửa giận của Lăng Tiêu như gặp mưa rào tầm tã lập tức bị giội tắt.
Thịnh Hoàn Hoàn cố ép nước mắt chảy ngược vào trong, giọng nói khàn khàn làm người ta đau lòng: “ nếu anh cứu tôi chỉ vì sỉ nhục tôi như vậy thì tôi không cần ân tình này, xin anh lập tức rời đi."
ăng Tiêu, Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, tim nhói đau như bị kim đâm, hắn đứng lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách trước kia: “Nếu cô không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng, coi như đêm nay tôi chưa tới." Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi rời đi. Hình như Trần Anh Kiệt đã phát hiện cái gì đó nên vội vàng đến đây gõ cửa: “Thịnh tiểu thư?" Thịnh Hoàn Hoàn tằng hẳng một tiếng: “Chờ tôi một chút."
Cô lập tức xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm để thay, máu trên vết thương đã ngừng chảy, cô rửa cánh tay rồi mới ra ngoài mở cửa.
Trần Anh Kiệt trông thấy vết thương trên cánh tay cô thì sâm mặt lại, lập tức tiến vào phòng ngủ rồi trông thấy ba vỏ đạn nằm trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến chỗ của Trần Anh Kiệt rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Xem ra phải gia tăng phạm vi an ninh mới được."
Hiển nhiên đối phương là một tay súng bắn tỉa, mai phục ở bên ngoài tường vây để tiến hành phục kích, cho nên không thể chỉ duy trì an ninh trong biệt thự được.
Rất nhanh Trần Anh Kiệt cũng nhìn ra vị trí phục kích vừa rồi của đối phương, anh ta hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô có đối tượng hoài nghi không? Chúng ta không thể luôn bị động như vậy, cần tìm cơ hội chủ động xuất kích."
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm rồi nói: “Có thì có, nhưng không thể xác định." "Có là được, tôi sẽ điều tra rõ ràng." "Được, tôi viết cho anh."
Chỉ chốc lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn đưa một tờ giấy cho Trần Anh Kiệt, chỉ tiếc trên đó có Chu Tín, có Lam Tiếu, còn có bọn người Trần Vân Phàm, nhưng lại không có Lăng Hoa Thanh.
Trần Anh Kiệt nhìn thoáng qua tờ giấy rồi cất vào, ánh mắt tập trung vào cánh tay bị thương của cô: “Để tôi băng bó cho côi"
Thịnh Hoàn Hoàn không từ chối: “Vừa rồi là Lăng Tiêu cứu tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu diếm Trần Anh Kiệt, cô đã quyết định giao an nguy của cả nhà cho anh ta nên tất nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng anh: “Lần trước cũng là anh ta đã cứu ba tôi."
Trần Anh Kiệt nghe xong thì hỏi: “Anh ta thường xuyên đến đây?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ngày đó tôi uống say, Đường Nguyên Minh đưa tôi về, tôi cũng không biết ngày đó tại sao Lăng Tiêu lại ở đây."
"Lần kia có lẽ là ngẫu nhiên, lần này là anh ta nhận được một tin nhắn lạ nên đặc biệt chạy tới."
Trần Anh Kiệt trầm ngâm: “Cô chưa từng hoài nghi anh ta?"
Trần Anh Kiệt không hỏi nhiều nữa mà chuyên tâm xử lý vết thương cho cô, thấy cô không khóc không kêu la thì trong mắt có thêm một tia thưởng thức.
Lăng Tiêu mang theo khí lạnh trở lại trong xe, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống điểm đóng băng: “Đi đến biệt thự lưng chừng núi."
Xe lập tức chạy như bay về hướng biệt thự lưng chừng núi, trên đường đi vệ sĩ không dám thở mạnh lấy một cái.
Vừa rồi dáng vẻ Lăng Tiêu nổ súng quá đáng sợ, toàn thân mang đầy sát khí, họ hoàn toàn không phát giác nguy hiểm mà hắn đã liên tục nổ hai phát súng.