Thịnh Hoàn Hoàn nôn nhiều đến mức mũi đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra.
Nhưng hai hàng nước mắt này lại làm khóe miệng hơi nhếch lên của Lăng Tiêu biến mất, sắc mặt cũng đen thui.
Sao cô lại thương tâm như vậy?
Còn rơi lệ vì Đường Nguyên Minh.
Lăng Tiêu cảm thấy rất may mắn vì mình đã trợ giúp Đường Thắng Võ một tay, nếu như lần này Đường Nguyên Minh kịp phản ứng thì lần sau muốn gài bãy anh cũng không dễ.
Thật vất vả dạ dày mới dễ chịu một chút, Thịnh Hoàn Hoàn tìm một bồn rửa tay gần đó để súc miệng, lúc này một giọng nói làm người ta không ưa nổi lại truyền đến từ phía sau: "Thịnh tiểu thư, không ngờ cô lại ở đây."
Lăng Tiêu nhìn về phía người tới, vẻ không vui trên khuôn mặt tuấn tú càng tăng mạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn lau khô tay rồi quay đầu: “Ngài Henry có việc gì sao?"
Henry nâng bước chân thon dài đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lịch sự hạ thấp người trước cô rồi vươn tay, ngũ quan đẹp trai lộ ra mấy phần chân thành: “Không biết tôi có vinh hạnh mời Thịnh tiểu thư nhảy một điệu không?"
Thịnh Hoàn Hoàn biết Henry có ý đồ xấu với mình nên tất nhiên không chịu: “Thật có lỗi thưa ngài Henry, tôi đang cảm thấy hơi khó chịu."
Ý cười trên khóe miệng Henry biến mất, đứng thẳng dậy nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi không nhìn thấy chút thành ý hợp tác nào từ Thịnh tiểu thư cả, Thịnh tiểu thư cảm thấy chuyện hợp tác giữa chúng ta có cũng được mà không có cũng không sao. hay là không coi trọng tôi?"
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống, cô rất phản cảm với loại người càn quấy này nên cũng không tính chịu đựng: “Thực xin lỗi, nếu ngài Henry khăng khăng nghĩ như vậy thì tôi cũng hết cách, tôi không thoải mái nên xin lỗi không tiếp được."
"Chớ đi!" Henry nghe Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lập tức chặn trước mặt cô: “Nếu cô không muốn khiêu vũ thì chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, tôi là người thích đua xe, có chút vấn đề muốn xin cô chỉ giáo."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình dây dưa với Henry: “Hôm nào đi!" Nói xong, cô đi vòng qua bên cạnh Henry, ai ngờ Henry lại nắm lấy tay cô từ phía sau, tay còn lại đặt lên cái cây phía sau cô: “Thịnh tiểu thư, có người nói với cô là đàn
ông càng có dục vọng chinh phục phụ nữ không nghe lời không?”
Henry nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mắt mà tâm tình không ngừng phập phồng.
Không ngờ khi đến gần nhìn thì người phụ nữ này càng mê người, gương mặt đôi môi đỏ và làn da tinh tế tuyết trắng đó làm anh ta không khỏi nghĩ đến hai thành ngữ: Óng ánh long lanh, thổi qua là rách.
Da trên mặt còn như vậy thì nơi bị quần áo che khuất sẽ thế nào nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn vươn một tay che trước ngực, sắc mặt triệt để lạnh xuống, đôi mắt xinh đẹp trở nên sắc bén: “Nơi này là Hải Thành, mong rằng ngài Henry tự trọng."
Ánh mắt Henry dời xuống từ trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đột nhiên rất muốn lột quần áo trên người cô để xem nhìn thử phong cảnh bên trong mê người đến cỡ nào: “Thịnh tiểu thư đừng hù dọa tôi, không phải Hải Thành các người có câu nói là 'Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưư' sao?"
Ánh mắt của Henry làm Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy buồn nôn, khi tay anh ta sắp đụng vào mặt cô thì ánh mắt cô phát lạnh, chiếc chân dài nhấc lên đập vào dưới hông anh ta: “Đi chết đi!"
Nhưng Henry như sớm đoán được cô sẽ có động tác này nên lập tức thu tay lại bắt lấy chân cô, tham lam hưởng thụ xúc cảm tinh tế trong bàn tay: “Tính tình của Thịnh tiểu thư thật nóng nảy, để người khách đến từ phương xa là tôi dạy cho cô cách đón chào khách thế nào nhé."
Nhưng gương mặt của Henry đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một cái bóng hiện lên rồi toàn thân cô chợt nhẹ nhàng đi, bên tai truyền đến một tiếng kêu đau.
Là Lăng Tiêu! Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía người tới, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Henry ăn một đấm của Lăng Tiêu mà liên tục lui về phía sau mấy bước, còn chưa đứng vững thì phần bụng lại ăn một cú đá, trực tiếp đạp anh ta ngã xuống đất.
"Con mẹ nó mày muốn chết." Henry giận dữ, cũng mặc kệ đối phương là ai mà giơ năm đấm lên phản kích.