“Được rồi.”
Khi Nam Tầm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Diệp Sâm đã dựa vào sô pha ngủ rồi, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Nam Tầm rất bội phục, vào lúc này mà anh còn ngủ được, không đau sao?
Hay là... Mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi?
Nam Tầm ném cái áo vào thùng rác rồi đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó ôm chăn mỏng đắp lên người anh, cuối cùng ánh mắt tập trung lênmắt cá chân sưng đỏ kia.
Nam Tầm không muốn lo cho anh, nhưng nhìn gương mặt ngủ say tái nhợt đó thì vẫn mềm lòng nên xoay người tìm khối đá đắp lên mắt cá chân cho anh.
Diệp Sâm giật giật, mở hai mắt thì thấy động tác của cô nên nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Nam Tầm lạnh nhạt đáp lại: “Sáng mai anh phải đi về.”
“Ừm” Diệp Sâm thản nhiên nói một tiếng rồi lại nhắm mắt.
Chườm lạnh phải tiến hành 15 đến 20 phút, cách 3 đến 4 giờ chườm lạnh một lần, Nam Tầm ngồi xuống bên ghế sô pha, một tay chơi điện thoại, tay còn lại cầm túi chườm nước đá.
Diệp Sâm không ngủ, anh cảm giác rõ được cái túi chườm nước đá di chuyển trên mắt cá chân sưng đỏ của mình, xúc cảm lạnh lẽo giảm bớt cảm giác đau đớn cho anh.
Một lát sau, tay cô đột nhiên ngừng lại.
Diệp Sâm mở mắt ra thì thấy Nam Tầm nhìn chằm chằm vàođiện thoại trong tay.
Anh biết cô nhìn thấy cái gì, buổi sáng hôm nay Cố Nam Thành đi cùng Trần Do Mỹ đến bệnh viện phụ sản bị truyền thông chụp được, thậm chí gã còn chính miệng thừa nhận mình và Trân Do Mỹ sắp kết hôn.
Việc này đang rất hot trên Weibo.
Nam Tầm đã thấy được tấm ảnh Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đi ra từ bệnh viện, hai người tay nắm tay, hành động trông rất thân mật.
“Lạnh.” Diệp Sâm rụt chân lại, thấp giọng nỉ non. Nam Tầm tỉnh táo lại nên thu túi chườm đá lại, cầm điện thoại vào phòng ngủ. Diệp Sâm lại mở hai mắt, ánh mắt rất sâu thẳm.
Qua chừng một giờ Nam Tầm bị tiếng đánh nhau truyền đến từ bên ngoài làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy xuống giường rồi khẽ mở cánh cửa ra.
Tình huống bên ngoài làm Nam Tâm cau mày.
Người đuổi giết Diệp Sâm đã tìm tới nơi này rồi?
Không thể không thừa nhận võ nghệ Diệp Sâm rất lợi hại, cho dù bị thương mà vẫn đối phó được với mấy người đàn ông kia, Nam Tầm thấy vậy cũng không nhúng tay.
Nhưng khi người đàn ông cuối cùng ngã xuống, một người trong đó lại móc ra một khẩu súng từ thắt lưng.
“Cẩn thận.” Nam Tầm biến sắc, không kịp nghĩ nhiều đã lập tức nhào về hướng Diệp Sâm.
“Phanh” một tiếng vang lên, viên đạn bắn xẹt qua đỉnh đầu Nam Tầm, hai người ngã xuống mặt đất.
Đối mặt nguy hiểm thì ai cũng có phản ứng bản năng, Nam Tâm không rảnh
vụn bay vụt ra khắp nơi.
Diệp Sâm không chút do dự ôm Nam Tâm vào lòng để bảo vệ, mảnh nhỏ bay ra đâm vào lưng anh.
Nam Tầm nghe thấy tiếng kêu rên khe khẽ, tiếp theo là một giọng nói tức giận truyền đến: “Hết đạn rồi, rút thôi!”
Mấy người đàn ông đều bị thương, phát hiện không bắn trúng được Diệp Sâm nên không dám ham chiến, rất nhanh họ đã chạy trốn mất tăm.