Thịnh phu nhân nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cảm xúc lập tức mất khống chế, bà ôm lấy cô khóc rống: "Hoàn Hoàn... Có người muốn mạng của ba con..."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức căng thẳng: "Vậy ba con..."
Thịnh Tư Nguyên vội nói: "Không có gì không có gì, ba con không sao, người nọ không thành công."
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo sắc mặt trầm xuống: "Bắt được người nọ không?"
Đã là lần thứ hai, rốt cuộc là ai muốn hại ba?
Thịnh phu nhân lắc đầu: "Không có, đã để hắn trốn thoát."
Lại chạy thoát!
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Con đi xem ba thế nào."
Thịnh Xán đang yên lặng nằm trên giường, vẻ mặt rất bình thản, không hề hay biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Thịnh Tư Nguyên đi vào theo rồi giải thích chuyện tối hôm cho Thịnh Hoàn Hoàn qua: “Ông xem theo dõi thì thân thủ của người nọ rất ghê gớm, hơn nữa mục tiêu rõ ràng là nhắm vào ba con."
Nói xong ông còn đi lên xốc áo Thịnh Xán lên, để lộ ra lồng ngực quấn vải trắng.
Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại, sắc mặt trắng bệch.
Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Đừng lo, vết thương rất cạn, cũng may có người lập tức xuất hiện cứu ba con một mạng, nếu để nhát dao này đâm vào tim thì ông cũng bất lực."
"Là ai?"
Thịnh Tư Nguyên hơi đăm chiêu: “Là Lăng Tiêu."
Lăng Tiêu?
"Con đi xem camera."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi ra ngoài.
Người của phòng an ninh đã trích xuất ra đoạn video của thời gian đó.
Ngay vào lúc bốn giờ khuya, một người đàn ông đeo khẩu trang nhanh nhẹn lẻn vào phòng của Thịnh Xán, tiếp theo còi báo nguy vang lên.
Camera có thể theo dõi tình hình trong phòng Thịnh Xán, thấy được hung thủ tiến vào phòng rồi cầm dao găm đâm thẳng vào ngực Thịnh Xán.
Lúc này cánh cửa bị đá văng, một bóng dáng lập tức lao về phía hung thủ, đá một cái vào ngực gã.
Cái bóng kia hành động quá nhanh, camra không thấy rõ mặt hắn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn có thể khẳng định hắn chính là Lăng Tiêu.
Hung thủ phản ứng rất nhanh, lập tức giơ dao đâm vào người tới rồi nhân cơ hội bỏ chạy, người đàn ông đuổi theo, hai người biến mất trong đêm tối.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng đoạn video lại ngay mặt người đàn ông nọ, ngũ quan quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Là hắn.
Lăng Tiêu.
Chồng cũ của cô.
Cô không ngờ lại là hắn.
Là hắn cứu ba một mạng, tàn thuốc bên giường cô cũng là hắn để lại.
Hơn nửa đêm tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô sắp xếp lại hệ thống an ninh lần nữa, từ giờ trở đi trong phòng Thịnh Xán nhất định phải có người thay phiên trông coi 24/24, trên ban công lắp một lớp lưới phòng trộm thật dày.
An bài xong tất cả, Thịnh Hoàn Hoàn lên xe rồi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nhưng đối phương không nghe máy.
Trần Vân Phàm?
Hay ba còn có kẻ thù cũ nào mà cô và mẹ không biết?
Trên biệt thự lưng chừng núi, một người đàn ông quỳ gối trước mặt Lăng Hoa Thanh, đầu cúi xuống rất thấp, sau lưng bị mồ hôi làm ướt nhẹp: “Nếu thiếu gia không xuất hiện thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa... Hơn nữa thiếu gia nhận ra tôi."
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất âm u, ngồi trên sô pha nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Ý mày là thiếu gia xuất hiện ở nhà họ Thịnh?"