Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 765




Nói xong cô lại chui ra từ dưới cánh tay Đường Nguyên Minh, lắc lư đi ra ngoài: “Đã khuya rồi, em phải về nhà, ngày mai còn phải dậy sớm, em phải về nhà, về nhà... Hả?” 

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên bị bế lên cao, cô ngơ ngác nhìn Đường Nguyên Minh: “Có phải em đang bay không?” 

Đường Nguyên Minh nhìn khuôn mặt nhỏ ửng của cô mà trái cổ giật giật: “Ừ, em đang bay.” 

Xem ra say không nhẹ! 

Thịnh Hoàn Hoàn ngây ngô chớp chớp mắt, ngốc ngếch hỏi: “Vậy có thể bay nhanh một chút không, em muốn về nhà ngủ, em muốn cái giường lớn mềm mại của em.” 

Đường Nguyên Minh bật cười, cưng chiều mà nói: “Được, bay nhanh một chút.” 

Chân Đường Nguyên Minh rất dài, khi anh tăng tốc thì tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang lơ mơ cảm thấy mình đang bay lên: “Ha ha, vui quá, có thể nhanh thêm nữa không?” 

Đường Nguyên Minh cứ như không cảm giác được sức nặng: “Vậy em phải ôm chặt một chút, không thì sẽ ngã mất.” 

“Như vậy sao?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ghì chặt lấy cổ Đường Nguyên Minh, tay còn lại chỉ về phía trước mà ra lệnh: “Tiếp tục đi tới, xông lên... Không đúng, bay lên...” 

Đường Nguyên Minh phối hợp với Thịnh Hoàn Hoàn mà tăng tốc: “Bay lên!” 

Ở cuối hành lang, Lăng Tiêu đứng ở đó như hoà mình vào bóng đêm, chỉ có điếu thuốc trên ngón tay sáng lên chút ánh đỏ. 

Đường Nguyên Minh cũng phát hiện hắn nên lập tức đưa mắt nhìn. 

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn vì tốc độ chậm lại nên làm ầm lên như một đứa trẻ: “Sao lại không bay, em muốn bay, tiếp tục bay, bay đến cái giường lớn mềm mại mới được ngừng, anh có nghe không?” 

Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi bước vào thang máy. 

“Sao lại không bay?” Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. 

Đường Nguyên Minh nhìn bóng người đi đến trước mặt, hai mắt đanh lại, sắc mặt trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng cưng chiều: “Chúng ta đang trong thang máy, lát nữa lại ôm em bay.” 

Lăng Tiêu xuất hiện ở đây vào lúc này nhất định không phải ngẫu nhiên, còn mục đích thì quá rõ ràng rồi. 

“À, vậy em ngủ trước một lát, lúc bay nhớ gọi em dậy á.” 

Thịnh Hoàn Hoàn như một bé ngoan nhắm mắt lại vùi đầu vào ngực Đường Nguyên Minh rồi ngủ say sưa, hoàn toàn không biết có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô. 

Đường Nguyên Minh nhìn Lăng Tiêu đi theo vào thì khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Nghe nói chuyện vui của anh sắp đến gần, chúc mừng!” 

Lăng Tiêu không đáp lại, ánh mắt cứ tập trung lên người cô gái ngủ say trong lòng Đường Nguyên Minh, sắc mặt phủ thêm một lớp khói mù thật dày, vừa âm u vừa lạnh lẽo. 

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn uống quá say, dù bị người ta bán cũng không biết nên sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mấy thì cô cũng không nhìn thấy. 

Đường Nguyên Minh thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng rất khó chịu, nhưng anh không tính chọc giận hắn, địch bất động tắc thì anh bất động. 

Lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, chỉ cần anh không khiêu khích thì Lăng Tiêu không có lý do đoạt người, nhưng nếu anh chủ động khiêu khích thì sẽ cho Lăng Tiêu cơ hội ra tay. 

Thịnh Hoàn Hoàn đã quá say nên trông thật quyến rũ lại ngốc nghếch, lúc này Đường Nguyên Minh chỉ muốn giấu cô đi, căn bản không muốn dây dưa nhiều với Lăng Tiêu. 

Thang máy vừa mở ra thì Đường Nguyên Minh đã ôm Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng rời đi, rất nhanh đã đưa cô lên xe rồi lên đường. 

Lần này Đường Nguyên Minh không dẫn Thịnh Hoàn Hoàn về chung cư của mình. 

Lần trước đã làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không vui, anh không muốn lại làm cô xa cách mình nên quyết định thả chậm bước chân để tránh dọa cô chạy. 

Lúc này đã khuya nên Thịnh phu nhân giữ Đường Nguyên Minh ngủ qua đêm cũng đúng ý anh, anh có thể quang minh chính đại mà ở lại.