Trên cái kệ bên cạnh bồn rửa mặt có đặt một cái khăn được xếp rất ngay ngắn.
Nhìn những thứ này, ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn tối lại. Anh Minh thật sự thích cô sao?
Sau khi đi ra phòng lần nữa, cô nhìn thấy trên bàn đã bày. vài dĩa đồ ăn, trông bề ngoài không được bắt mắt lắm.
Đường Nguyên Minh bưng một nồi cháo nhỏ đi ra phòng. bếp, ánh mắt xẹt qua chân cô, khóe miệng nhếch lên: “Ngồi xuống ăn cơm đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên bàn ăn.
Đường Nguyên Minh múc một chén cháo cho cô: “Nếm thử xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái chén, uống một hớp rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cũng không tệ lắm.”
Đường Nguyên Minh cười cười, vẻ mày dịu dàng rất điển trai: “Nếm thử cái này”
Là cà chua xào trứng. Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày: “Quá ngọt.”
Đường Nguyên Minh nhìn dáng vẻ cô nhíu mày thì cười nói: “Lần sau bỏ ít đường hơn.”
Thịnh Hoàn Hoàn buông chén xuống rồi nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, sao em lại ở chỗ này?”
Ý cười bên môi Đường Nguyên Minh phai nhạt, anh buông đũa xuống, vẻ mặt có chút lạnh lẽo: “Em không nhớ?”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm tư, sau đó lắc đầu.
Anh nói: “Em uống say, trên đường luôn gọi tên Lăng Tiêu, vừa khóc vừa quấy, anh sợ bác gái lo lắng nên đưa em tới chỗ anh”
Cho nên là cô uống say? Còn uống say nổi điên?
Đường Nguyên Minh nói: “Yên tâm, anh đã gọi cho bác gái rồi” Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu đỡ trán: “Ngại quá, đã để anh chế giễu.”
Cô thật sự luôn gọi tên Lăng Tiêu? Không đến mức như: vậy vậy chứ?
Tuy ly hôn với hẳn làm cô rất khó chịu, nhưng còn chưa tới nổi muốn chết muốn sống.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cô đã nghĩ thông suốt về cuộc hôn nhân “Sai lầm” giữa mình và Lăng Tiêu. Nhưng ai ngờ uống rượu xong lại mất kiểm soát như vậy?
Vẻ mặt Đường Nguyên Minh không hề dịu lại, sự dịu dàng cưng chiều vừa rồi hoàn toàn biến mất: “Em coi anh là Lăng Tiêu.”
A?
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn rũ xuống: “Em... Không làm gì anh chứ?”
Đường Nguyên Minh rũ mắt xuống, múc chén cháo cho. mình: “Em xem Weibo đi!"
Đường Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy không ổn, mở Weibo ra liền thấy hình ảnh cô và Đường Nguyên Minh nhiệt liệt ôm hôn, tay cô từ từ siết chặt.
Cô và Đường Nguyên Minh hôn môi, còn bị người ta chụp lén đăng lên mạng, hiện tại dưới Weibo của cô là một tràng tiếng mắng.
Vấn đề là tại sao lại xảy ra việc này, cô không có chút ấn tượng nào cả.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, ánh mắt chỉ còn lại lạnh lẽo: “Vì sao không đẩy em ra?”
Đường Nguyên Minh không trả lời, chỉ mở điện thoại ra đưa tới trước mặt cô, lạnh nhạt mở miệng: “Tối hôm qua một đêm không ngủ, tìm thật lâu mới tìm được, anh biết nhất định em sẽ hiểu lầm.”
Đường Nguyên Minh nói tiếp lời cô muốn nói: “Cho rằng anh nhân lúc em uống say động tay động chân?”
Nhìn gương mặt quen thuộc của Đường Nguyên Minh và vẻ thất vọng trên đó, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình không còn chỗ dung thân: “Em xin lỗi.”
Xem ra Đường Nguyên Minh không nói dối, cô thật sự xem anh trở thành Lăng Tiêu!
Hơn nữa Đường Nguyên Minh rất quân tử, rất nhanh đã kéo cô ra.