Người bên ngoài Hải Thành rất tò mò về thân phận của Lăng Tiêu, người Hải Thành lại bị Lâm Chi Vũ khơi gợi ngọn lửa nhiều chuyện:
“Cô gái phía sau Lăng Tiêu là ai, trông thật xinh đẹp.”
“Trước đó nói Lăng Tiêu không gần phụ nữ, không ngờ vừa ly hôn chưa được mấy ngày lại tìm một cô gái khác, chậc chậc, xem dáng người cô gái kia đi, Lăng Tiêu này là động vật ăn thịt đấy!”
“Các người có phát hiện không, cô gái kia trông rất giống Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Giống thật...”
“Lăng Tiêu đến Vũ Yến làm cái gì? Chẳng lẽ là dẫn người mới đi đến trước mặt người cũ khoe khoang?”
“Lạc hậu quá, hiện tại Lăng Tiêu là ông chủ đứng phía sau Vũ Yến.”
“Chắc giờ Thịnh Hoàn Hoàn cũng xấu hổ...”
Nhìn Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đến gần, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt mà đứng giữa Mao Tuấn và Lăng Kha.
Tối hôm qua cô biết Lăng Tiêu đi coi mắt từ miệng Trần Uy, nhất thời không thể tiếp thu, nhưng hiện tại thấy Lăng Tiêu và Lâm Chỉ Vũ đi cùng nhau, cô lại rất bình Tĩnh.
Áy náy đối với Lăng Thiên Vũ cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Trước kia cô luôn lo lắng cảm xúc của cậu nhóc, hiện tại nhìn cậu khá ổn, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, dáng vẻ kia đặc biệt an tĩnh ngoan ngoãn.
Nhìn ra được cậu nhóc rất thích Lâm Chỉ Vũ.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương phát hiệt đây thì lập tức nghênh đón: “Lăng tổng.”
Lăng Tiêu lại
Lăng Tiêu gật đầu với hai người, tán dương một câu bằng giọng nói hơi lạnh: “Biểu hiện hôm nay của đoàn xe không tồi, đi thôi, cùng đi ăn một bữa.”
Lý Hưng Hoài hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền gật đầu: “Được.”
Lăng Tiêu xoay người nhìn về phía Lăng Thiên Vũ đang nằm trong lòng Lâm Chỉ Vũ, duỗi tay đi ôm cậu, nhưng cậu lại ép sát người vào lòng Lâm Chi Vũ, không. muốn rời khỏi vòng tay cô ta.
Lăng Tiêu nhíu mày: “Thiên Vũ.”
Lâm Chỉ Vũ lập tức cười nói: “Không có gì, để tôi ôm nó, dù sao nó cũng không nặng.”
Lăng Tiêu không nói nữa mà dẫn mọi người đi ra ngoài.
Lăng Kha khó được mà thân tronq kéo kéo tay Thinh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hay chúng ta đừng đi?”
Mao Tuấn cũng dừng bước: “Tôi và các cô đi ra nhà ăn ăn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lần đầu tiên ông chủ mời cơm, vì sao không đi?”
Nói xong, cô bước nhanh đuổi theo đội ngũ.
Lăng Tiêu không giới thiệu Lâm Chi Vũ cho mọi người, cô ta cũng nói không nhiều lắm, luôn yên lặng đút thức ăn cho Lăng Thiên Vũ đang ngồi trong lòng, rất dịu dàng cũng rất có kiên nhẫn.
Lâm Chi Vũ thật là mỹ nhân khó gặp, khuôn mặt xinh đẹp dáng người quyến rũ, khí chất cũng cao, biết cách ăn mặc, giọng nói dịu dàng êm tai, nhìn ra được là con gái xuất thân từ gia đình khá giả, trông rất có văn hoá.
Cô gái như vậy thật sự rất xứng với Lăng Tiêu.