Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 712




“Cô nói đi?” Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, dẫm mạnh chân ga.

Chiếc xe chạy như bay trên đường băng, khi tiếng động cơ tăng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nắm chặt tay vịn.

Tốc độ này làm cô trở nên hưng phấn, lập tức la lớn với Lăng Tiêu: “Vậy anh phải truyền hết khả năng cho tôi, nếu không tôi thua thì chỉ có thể trách sư phụ không dạy tốt”

“Cô âm mưu như vậy đúng không?”

“Cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hô to: “Anh vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, anh lặp lại lần nữa.”

Nhưng Lăng Tiêu chỉ khẽ nhếch môi, lại không mở miệng.

Lăng Tiêu chở Thịnh Hoàn Hoàn từ đường số một chạy đến đường số ba, khi dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trời đất quay cuồng, sau nửa ngày mới đỡ hơn.

Hiện tại, cô không dám có nghỉ ngờ gì đối với tốc độ của Lăng Tiêu.

Cmn quá nhanh!

Nhưng Lăng Tiêu lại không cho Thịnh Hoàn Hoàn thời gian chuẩn bị, lập tức nghiêng mặt qua, không cảm xúc mà nhìn cô: “Tới cô." 

Thịnh Hoàn Hoàn ăn vạ trên ghế phụ không chịu xuống: “Để tôi ổn lại một chút đã.”

Lăng Tiêu không nói hai lời xuống xe, đi đến cửa ghế phụ rồi mở ra: “Đi xuống.”

Thịnh Hoàn Hoàn đành cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe, nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhữn, ngã thẳng về phía trước, đúng lúc đập vào lòng ngực rắn chắc của Lăng Tiêu.

Bên tai truyền đến tiếng châm biếm của hắn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô chỉ có chút năng lực này?”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Lát nữa anh ngồi trên ghế phụ đi rồi biết mùi vị.”

Thịnh Hoàn Hoàn thề muốn Lăng Tiêu cũng giống như cô lúc này. Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy hắn ra, cố nén không khoẻ mà ngồi vào ghế lái.

“Chạy đi, để tôi xem thực lực thật sự của cô.” Lăng Tiêu ngồi lên, ung dung thản nhiên mà nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ: “Chỉ mong lát nữa

anh còn có thể bình tĩnh như thế”

Thịnh Hoàn Hoàn thầm thề, không giành lại công lý cho mình thì thề không làm người.

Giây tiếp theo, chiếc xe xông thẳng ra ngoài, tiếng động cơ càng lúc càng lớn, càng ngày càng ồn, “Vèo” một tiếng xe đã không còn bóng dáng. 

Bị Lăng Tiêu kích thích, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bị xem thường nên rất hăng hái, chiếc xe không ngừng gia tốc, chạy như bay trên đường số ba.

Dần dần, cô tiến vào cảnh giới quên mình, chỉ đắm chìm trong kích thích và khoái cảm mà tốc độ mang đến, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lăng Tiêu.

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn, đua xe là một loại hưởng thụ, chỉ cần tiến vào trạng thái này thì cả người sẽ trở nên rất nhẹ nhàng, khống chế xe càng dễ như trở bàn tay.

Lăng Tiêu ngồi trên ghế phụ, tiện để quan sát thói quen lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn, tốt, xấu gì cũng chưa

bỏ qua.

Hắn hy vọng có thể tìm ra điểm đột phá từ thói quen đua xe của cô.

Ngã quẹo thứ nhất, ngã thứ hai, thứ ba... Đầu, hơi choáng! Lăng Tiêu nhìn về phía trước, lén lút bắt lấy tay vịn.

Cô gái này lái xe dọa người không giống bình thường, cô đang lấy mạng ra chơi sao?

¡ căn bản không sợ hãi, bởi vì cô biết dù lái nhanh đến mấy thì vẫn nằm trong sự khống chế của cô. 

Tựa như Lăng Tiêu vừa rồi, hắn cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy lần nào xe cũng như bay xuống vách núi, dọa cho. sau lưng cô chảy mồ hôi lạnh.

Lỡ mất khống chế thì sao? Hiện tại Lăng Tiêu cũng như vậy.

Sau vài vòng, Thịnh Hoàn Hoàn phát huy rất xuất sắc, thậm chí còn tốt hơn, càng nhanh hơn tối hôm qua bị Kim Thần đuổi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn rút tờ giấy ra rồi đưa cho hắn: “Sư phụ, anh nóng lắm à?”

Sư phụ? 

Vua nịnh nọtI!!