Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 709




Tích Nhi nói mình biết được bao nhiêu chữ, học được bao nhiêu bài thơ.

Thiên Vũ viết, cậu nhớ cô, cô có thể về không, cậu muốn ăn hoành thánh và mì do cô làm.

Lão thái thái nói, tối hôm qua Lam Nhan đã bị Lăng Tiêu đuổi đi, sớm nên đuổi đi, tội cho Thịnh Hoàn Hoàn.

An Lan thở ngắn than dài, nói với tính tình của Lăng Tiêu thì nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại!

Lại không có người hỏi vì sao cô lại đến.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian dần dần trôi đi thì càng thất thần, cuối cùng khi An Lan nói muốn vào bếp làm vài món sở trường cho cô thì rốt cuộc cũng nhẫn tâm mà mở miệng: “Mẹ, không cần phiền vậy đâu, con ngồi một lát liền đi, không ăn cơm.”

Nói xong, cô không dám nhìn mặt bọn họ mà lấy ra cái hộp bị Lăng Tiêu vứt bỏ, còn có giấy tờ bất động sản Lăng Tiêu đưa lúc ăn sinh nhật Sam Sam. Thịnh Hoàn Hoàn đưa nó cho lão thái thái, hít một hơi thật sâu: “Bà  nội, con trả lại mấy thứ này.”

Lão thái thái nhận lấy rồi mở hộp ra, nhìn thấy chiếc. nhãn và vòng tay lại khóc: “Hoàn Hoàn...”

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, khom người trước lão thái thái à nội, cảm ơn bà đã yêu thương con, đáng tiếc con không có phúc phận tiếp tục chăm sóc bà, về sau bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, con chúc bà sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”

Sau đó, cô nhìn về phía Tích Nhỉ: “Tích Nhi phải cố gắng học tập, chờ em lấy được bằng đại học thì có thể tới tìm chị chơi bất cứ lúc nào.”

Cuối cùng nhìn về phía cún con đang rơi lệ đây mặt.

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Lăng Thiên Vũ là người mà cô khó bỏ lại nhất, cô cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Thiên Vũ, dì hứa với con, chỉ cần con thi đậu trường trung học XX thì dì có thể nấu cơm cho con ăn mỗi ngày, bởi vì nhà dì cách trường đó rất gần, đến lúc đó ngày nào chúng †a cũng có thể gặp mặt!”

Chờ đến khi cún con lên trung học thì đã sớm quên cô rồi!

Lăng Thiên Vũ biết bọn họ đã không trở về như trước. kia được nữa, cậu khóc nức nở, thở hổn hển. 

Tim Thịnh Hoàn Hoàn như đao cắt, lại không thể làm gì.

Còn An Lan, Thịnh Hoàn Hoàn không có gì để nói với bà cả.

Lão thái thái rất đau đớn, Tích Nhi thấy bọn họ khóc cũng khóc theo, cuối cùng cả người hầu cũng gạt lệ, chỉ còn lại An Lan “Ý chí sắt đá”, vẻ mặt thản nhiên.

“Hoàn Hoàn..."

“Bà nội”

Lão thái thái vừa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm cắt ngang lời bà n tại con sống rất tối con chưa bao giờ nói với bà rằng con kết hôn với Lăng Tiêu không phải vì yêu anh ta, mà vì anh ta có thể trợ giúp Thịnh gia.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết khi mình nói những lời này, Lăng Tiêu đã trở lại, lúc này hắn đang đứng phía sau cô không xa, nghe rõ giọng nói của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Kết hôn ba tháng nay, con sống không được vui, hiện tại rời khỏi Lăng Tiêu thì càng tự tại. Cho nên bà nội, đừng ép Lăng Tiêu nữa, con và anh ta thật sự không thích hợp, nhất định phải tách ra”

Sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu đứng phía sau mình. Cô không biết hắn tới từ lúc nào, nhưng cô xác định hắn đã nghe thấy câu nói cuối cùng kia.