Không đúng, cô trực tiếp đến nhà hản lấy không phải càng nhanh à, cần gì phải chạy đến công ty hắn một chuyến?
Rất nhanh, Lăng Tiêu đã giải đáp nghi hoặc của cô: “Thiên Vũ muốn gặp cô, có một số chuyện cô đích thân nói với nó sẽ uyển chuyển một chút, tôi hy vọng về sau nó đừng ồn ào muốn gặp cô nữa.”
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu ý của Lăng Tiêu, hắn hy vọng cô có thể giải thích rõ ràng với cậu nhóc, làm cậu hiểu cái gì là chia lìa, hơn nữa muốn cậu chịu chấp nhận sự thật này.
Lăng Tiêu thật là giao cho cô một nan đề!
Ngay sau đó giọng nói của Lăng Tiêu lại truyền đến: “Không chỉ Thiên Vũ, còn có Tích Nhi, nó cũng ồn ào. muốn gặp cô, cả bà nội nữa, mấy vấn đề này đều cần cô đi giải quyết.”
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghe càng nhăn chặt mày lại: “Nhưng đây không phải nghĩa vụ của anh sao, là anh muốn ly hôn, vì sao muốn tôi đi giải thích cho người nhà của anh?”
Hắn không muốn bị mắng cũng không thể trút hết cho cô như vậy!
“Ngẫm lại bà nội thương cô đến cỡ nào.”
“Nhưng...”
“Không muốn chiếc xe đua?”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Được rồi!”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Lăng Tiêu, anh kêu tôi đi giải thích, lỡ bà nội yêu cầu chúng ta kết hôn lại thì anh bảo tôi trả lời như thế nào?”
Chuyện này không phải không có khả năng.
Trong phòng ngủ, Lăng Tiêu nhíu mày kiếm lại, giọng điệu đặc biệt lạnh nhạt kiên quyết: “Vậy cô cứ nói với họ là không có khả năng, tôi bảo cô lại đây là muốn cô để họ chấp nhận sự thật này.”
Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt lấy tay vịn ban công, sau đó lại buông ra, khóe miệng hơi nhếch lên: hiểu rồi, ngày mai sau khi tan †ầm tôi sẽ chờ anh ngoài cửa Lăng Phủ.”
Không đợi Lăng Tiêu đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã trực tiếp tắt máy, khóe miệng xuất hiện một tia tự giễu.
Thịnh Hoàn Hoàn, mày có thể khôn ra một chút không?
Nếu hắn vô tình, cô cũng không muốn có dính líu gì thêm với hắn, lấy thân phận hiện tại của cô mà xuất hiện ở công ty hắn chỉ rước lấy càng nhiều phê bình. Cô không muốn làm người ta cảm thấy mình là người lì lợm la liếm.
Sau khi trở lại phòng của Nam Tâm, Thịnh Hoàn Hoàn liên tục ăn tôm hùm đất nốc bia giống như không có việc gì, chỉ là uống hơi nhiều!
Cuối cùng còn cần Nam Tầm đỡ cô trở về phòng.
Lăng Tiêu bị cúp điện thoại thì nhíu mày, ném điện thoại qua một bên, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Vừa mở cửa, Lam Nhan mặc một bộ váy cúp ngực màu đen đứng ở bên ngoài, mặt trang điểm rất quyến rũ, tóc còn ẩm ướt dính vào làn da trắng nõn, gợi cảm mê người.
Vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, Lam Nhan lập tức nói: “A Tiêu, qua mấy ngày nữa đã thi đấu rồi, em nhớ kỹ thuật của anh rất tốt, ngày mai có thể chỉ điểm cho em một chút không?”
Lam Nhan bước từng bước một về hướng Lăng Tiêu, cô ta rất tự tin về dáng người của mình, cho dù đã sinh Thiên Vũ, nhưng cô vẫn rất đẹp.
Lúc trước khi ở bên An Niên, cô ta vừa thành niên, lúc mang thai Thiên Vũ chưa tròn hai mươi tuổi.
Sinh con xong, cô ta chưa từng cho con bú, trên bụng cũng không có vết rạn, năm nay cô 24 tuổi, thân hình nhìn y như thiếu nữ, hoàn toàn không nhìn ra được đã từng sinh con.
Khóe mắt Lam Nhan rưng rưng, nhu nhược đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt: “Vì sao anh một hai lại đẩy em ra xa như vậy, chẳng lẽ vì em từng là người phụ nữ của An Niên, mẹ của Thiên Vũ, cho nên anh không nhìn thấy cái tốt của em, giả vờ không thấy Tình yêu của em?”