Đây là toàn bộ thực lực của cô, nếu Kim Thần có thể đuổi kịp thì cô cũng không bất ngờ, nhưng trước lúc đó, cô sẽ đặc biệt nghiêm túc đối đãi cơ hội khó được lần này.
Đảo mắt đã đi đến cua quẹo cuối cùng, đây là một cái đĩa quay lớn, đặc biệt khảo nghiệm kỹ thuật của tay đua, mà hiện tại thắng thua quyết định ngay vào lúc này.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy tiếng thắng xe của Kim Thần, cô không khỏi nắm chặt tay lái, anh ta là cao thủ lướt nhanh, gần như chưa bao giờ có sai lầm trên sân thi đấu, cô có thể thắng anh không phải xem thời cơ đạp phanh này.
Cho dù chỉ là chênh lệch 0,01s cũng sẽ ảnh hưởng toàn bộ cuộc đua!
“Hoàn Hoàn, phanh lại.” Cô nghe tiếng hò hét của Nam Tầm truyền đến từ sau tai, nhưng cô không lập tức. giẫm phanh.
Nửa giây sau, cô mới đột nhiên đạp mạnh, đồng thời quay tay lái, cô nghe tiếng thắng xe chỉ châm hơn mình nửa giây vang lên phía sau.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên, cô và Kim 'Thần miễn cưỡng ngang hàng trong cuộc thi này.
Vì sao nói là miễn cưỡng, bởi vì cô vẫn thua. Do từ lúc bắt đầu Kim Thần đã chấp cô đi trước rồi, nếu cùng. xuất phát một lúc thì cô không thắng được anh ta.
Như Thịnh Hoàn Hoàn đã liệu trước, sau đĩa quay lớn, cô vẫn chạy ở phía trước, nhưng khoảng cách giữa Kim Thần và cô lại gần 1 mét.
Thịnh Hoàn Hoàn chạy qua vạch đích trước vài phần giay, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống.
Nam Tầm hưng phấn thét chói tai: “Hoàn Hoàn, em thắng, em thắng rồi.”
Đã thật lâu Nam Tâm không vui vẻ như thế, cô kích động đến đỏ hốc mắt, còn hưng phấn hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn, cứ như về tới tuổi 18, khi đó cô sống thoải mái không có chút băn khoăn nào.
Lăng Kha mặt mày trắng bệch chậm rãi mở mắt ra, không nhìn thấy xe của Kim Thần ở phía trước, thân thể nhữn ra lập tức khôi phục sức lực.
Cô vừa muốn hưng phấn thét chói tai thì “Phanh” một tiếng vang lớn truyền đến từ sau xe, mạnh đến mức. làm cô đầu váng mắt hoa, dạ dày cuộn sóng cuồn cuộn.
Các cô bị đụng.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng lại thì phía sau lại truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn, cả chiếc xe mất khống chế lao thẳng về phía trước, giãm phanh cũng không ăn thua gì.
Cũng may phía trước là một mảnh đất bằng, rất nhanh xe đã được khống chế.
“Xe đua của tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe ngơ ra vài giây, sau đó hét thảm một tiếng: “Kim Thần, tôi muốn giết anh.”
Nam Tầm buồn bực hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em và Kim Thần là có thù oán gì vậy?”
Kim Thần nghe tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo của Thịnh Hoàn Hoàn rồi mới vui vẻ mà dừng xe lại. Tiếp theo liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đằng đằng sát khí đi xuống xe, bước vài bước đi đến đuôi xe xem xét tình trạng hư hao.
Hai cô gái còn lại một người xuống xe liền nôn ra, một người dựa vào cửa xe, hiển nhiên cũng chưa ổn định được.
Đúng vậy, Tiểu Hồng Hồng của anh bị cô đụng cho tàn vào nửa năm trước.
Thịnh Hoàn Hoàn lớn tiếng rống giận: “Con mẹ nó có phải anh điên rồi không, đây là xe đua của tôi.”
Kim Thần không cho là đúng, cực kỳ đáng giận nói: “Tiểu Hồng Hồng của tôi cũng là bản giới hạn cả thế giới, vì chuyện đó mà nữ thần của tôi chạy theo người khác, đó là lần đầu tiên trong đời ông đây bị đá, đầu là vì cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn nguy hiểm nheo mắt lại: “Có phải anh đã quên vì sao tôi lại đụng anh không?”