“Chúng ta đi đâu?”
Sau khi lên xe, Lăng Kha vừa mệt vừa tức mà trực. tiếp nằm xoài trên ghế, nhìn tốc độ chạy của Triệu Giai Ca, cô cảm thấy hôm nay đã luyện uổng công.
“Đi đón chị Nam Tâm.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhắc nhở Lăng Kha: “Có người theo dõi chúng ta.”
Lăng Kha thấy một chiếc xe đua có đánh dấu đoàn xe Vũ Yến đi theo bọn họ thì lập tức nắm lấy tay vịn: “Nhất định là Triệu Giai Ca và Lam Nhan, họ luôn muốn biết thực lực thật sự của cậu, cắt đuôi họ đi.
“Gậu tức đến điên rồi à? Đua xe trên đường này, cậu không muốn bằng lái xe nữa, không muốn có tư cách dự thi nữa à?”
Lăng Kha cắn môi: “Cmn, suýt bị họ gài, vậy giờ làm sao, để mặc họ đi theo mãi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên ung dung nói: “Muốn đi theo thì cho theo đi, lát nữa bảo chị Nam Tầm lái xe cắt đuôi họ.”
Lăng Kha cười rộ lên, dựng ngón cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cao minh.”
Thịnh gia, lúc này Nam Tâm đang tìm con gái khắp phòng.
Cuối cùng cô nhìn thấy dưới lầu ngoài cửa sổ có một chiếc xe thể thao đang đậu, mà Diệp Sâm đang ôm Cố Hoan đứng trước xe, vẫn rất ưu nhã vẫy vẫy tay với Nam Tầm.
“Diệp Sâm, tên chết tiệt.” Nam Tâm tức đến hộc máu mà hô to: “Nếu anh dám dẫn Hoan Hoan đi thì bà không để yên cho anh.”
Trong tiếng rống giận của Nam Tầm, Diệp Sâm khom lưng ngồi vào trong xe, “Phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, xe “Âm ầm” mà lao đi.
Cả quá trình Nam Tầm bị làm lơ tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Sâm, vừa reo vài tiếng đã bị Diệp Sâm tắt máy.
Sau đó Nam Tầm nhận được tin nhắn anh gửi đến: “Muốn gặp Hoan Hoan thì về nhà.”
“A... Diệp tiện nhân, đồ chết tiệt.” Nam Tâm suýt đập điện thoại.
Rống xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng lại dân dần ngừng lại.
Diệp Sâm biết điểm yếu của cô, cho nên lần nào cũng kích thích cô rối loạn như ruồi nhặng không đầu, chỉ có thể bị anh ta nắm mũi dắt đi.
Nhìn quần áo trên tay, Nam Tâm lập tức bình tĩnh lại, cô không thể tiếp tục như vậy, đã đến lúc dạy cho Diệp Sâm và Hoan Hoan một bài học.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha tới Thịnh gia, Nam Tầm vừa dùng bữa tối xong, mặc một bộ đồ ở nhà, †ay xách điểm tâm Lăng Kha mang đến, cô ấy không có thời gian ăn cơm.
“Hoan Hoan đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấy Cố Hoan nên hỏi.
Lần này Nam Tâm bình tĩnh hơn nhiều: “Bị Diệp tiện nhân mang đi."
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, nhìn lầu hai nhà mình, không khỏi hoài nghi hệ thống bảo an nhà mình chỉ là í: “Rốt cuộc anh ta đi lên bằng cách nào, hay là thu mua vệ sĩ nhà em rồi?”
Nam Tầm ném điểm tâm cho Lăng Kha: “Chỉ cần anh ta muốn thì có rất nhiêu biện pháp, khó lòng phòng bị”
Nam Tầm nhìn xe đua trước mặt mà “Chậc chậc” hai tiếng: “Chiếc xe này không tồi, xem ra Lăng Tiêu rót không ít tiền vào Vũ Yến, em nhất định phải thể hiện cho. tốt trước mặt chồng cũ đấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười n: †hầy là chị đến chỉ giáo sao?”
Cho nên mới tìm người Nam Tầm bật cười: “Đừng, giờ chị không còn gì để dạy hai em đâu.”