Nói xong, ông ta dùng ánh mắt âm u đảo qua Lý Nhuy, ánh mắt này cô ớn lạnh trong lòng, cô biết Chu Tín đang cảnh cáo mình.
Tim Lý Nhuy đập mạnh thình thịch, cô tuyệt đối không cúi đầu trước những người này, cô đã không có đường lui.
Sau khi cảnh cáo Lý Nhuy, Chu Tín lại nhìn về phía các cao tầng: “Lý Na đã làm lâu năm ở Thịnh Thế, chúng †a đều hiểu thực lực của cô ta rõ như ban ngày, nói cô ta lấy trộm tác phẩm của một nhà thiết kế vô danh, đánh chết tôi cũng không tin.”
Cao Tế lập tức nói theo: “Bút ghi âm này rõ ràng đang cố ý hãm hại Lý Nhuy, cho rằng tìm một người có giọng tương tự giả tạo ghi âm là chúng tôi sẽ tin sao?”
Có đám người Chu Tín chống lưng, Lý Na dần dần bình tĩnh lại, cô ta kiên định nói với các cao tầng: “Tôi thật sự chưa nói qua những lời này, đó là gài bẫy, hy vọng mọi người có thể tin tưởng, đòi lại công bằng cho. tôi.
Nói xong, cô ta lại trừng Lý Nhuy, cả giận nói: “Tôi tự nhận không thẹn với lòng, từ khi cô vào công ty, tôi đã coi cô là đệ tử mà dạy dỗ, cái gì cũng ưu tiên suy xét cho cô, thật không ngờ cô lại là hạng vong ơn bội nghĩa, cuối cùng còn căn ngược lại tôi một cái.”
“Cô câm miệng, sự thật như thế nào thì trong lòng tôi và cô biết rõ, đừng giả làm người tốt trước mặt tôi, tôi thấy gương mặt dối trá của cô là ghê tởm.” Rốt cuộc Lý Nhuy cũng nhịn không được chỉ vào Lý Na mà tức giận mắng: “Con mẹ nó sao kỹ thuật diễn của cô tốt thế, sao không đi làm diễn viên mà làm nhà thiết kế cái gì.”
Thị phi trắng đen há chỉ dựa vào cái miệng của cô ta có thể điên ngược?
Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc, không ngờ Lý Nhuy nhìn như con cừu con, nhưng nổi nóng lên rồi thì hung hãn đến như thế, Lý Na ơi Lý Na, xem chuyện tốt cô làm kìa, trực tiếp biến cừu thành cọp mẹ rồi!
Lúc này Cao Tễ vỗ bàn lên lên, tức giận chỉ vào Lý Nhuy mà hô to: “Người đâu, đuổi cô gái này ra Thịnh Thế cho tôi, không nhìn xem đây là nơi nào mà dám làm càn như vậy.”
Rất nhanh hai bảo vệ đã xuất hiện trong phòng họp.
Lý Nhuy lập tức nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa USB trong tay cho cô: “Giám đốc, trong này có chứng cứ Lý Na ăn trộm bản thảo thiết kế của tôi.”
Cao Tễ lập tức cả giận quát: “Hai người còn ngơ ra đó làm gì, mau đuổi người phụ nữ gây rối này đi, không cho cô ta bước vào công ty nửa bước.”
Hai bảo vệ nào dám chậm trễ, tức gật đầu đáp. “Vâng”, duỗi tay muốn ấn Lý Nhuy xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã xem đủ trò mới mở miệng: “Từ từ, buông cô ấy ra trước, Cao trưởng phòng, chúng ta xem chứng cứ trước rồi lại bắt cũng không muộn, cần gì để bụng chút thời gian này.”
Đương nhiên Cao Tễ không đồng ý, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn chưa cho ông ta cơ hội mở miệng: “Tôi nghĩ mọi người nhất định cũng giống như tôi, rất muốn làm rõ chuyện này, trả công bằng cho Lý trưởng phòng đúng không?”
Lần này không ai nói nữa.
Sắc mặt Lý Na lại trắng bệch, hiện tại cô ta mới nhận ra Lý Nhuy đã gài bãy liên hoàn, nếu không lập tức ngăn cản thì danh dự của cô ta sẽ bị hủy trong một sớm. Cho nên dù thế nào cô ta cũng không thể cho Lý Nhuy cơ hội này.
Vì thế, Lý Na mở miệng: “Thịnh tổng, nếu cô tin tôi thì lập tức đuổi Lý Nhuy ra đi, tôi làm ở công nhiều năm ty như thế, nếu không có cả sự tin tưởng và tôn trọng tối thiểu thì tôi ở lại công ty còn có ý nghĩa gì?”
Có phải Thịnh Hoàn Hoàn này ngốc hay không?
Những lời vừa rồi của Lý Na đã tương đương thừa nhận cô ta ăn cắp thiết kế của Lý Nhuy, không muốn bị Tiếp tục truy cứu nên mới ép Thịnh Hoàn Hoàn lựa chọn giữa cô và Lý Nhuy.
Nhưng hình như giám đốc của họ nghe không ra thâm ý trong đó?