Hình như cô đã quên Diệp Sâm chỉ là một tên ngoại lai, căn bản không có sản nghiệp thật sự gì ở Hải Thành, luật vua thua lệ làng, nếu thật sự đối đầu thì gã có thể đè bẹp anh ta trong một giây.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trần Do Mỹ gọi tới.
Cố Nam Thành nhìn hướng Nam Tâm rời đi, sau một lúc lâu mới nghe máy: “Tiểu Mỹ.”
Giọng Trần Do Mỹ nghe thực kích động: “Anh Nam Thành, anh đang ở đâu, em có tin tốt muốn nói cho anh, anh có thể trở về liên không?”
Cố Nam Thành nhăn mày lại: “Chuyện gì em nói
Hiện tại gã không muốn trở về.
Giọng nói vui vẻ của Trân Do Mỹ truyền đến từ di động: “Anh Nam Thành, em mang thai, bác sĩ nói em mang thai.”
Tiểu Mỹ mang thail
Không biết có phải đã chuẩn bị tâm lý không mà lúc. này nghe tin Trần Do Mỹ mang thai, Cố Nam Thành cũng không cảm thấy quá vui mừng, cảm xúc của gã không có biến hóa gì.
“Chắc chắn rồi à?” “Chắc chắn, đã ba tuần.”
Cố Nam Thành gật đầu: “Ừ, vậy anh lập tức trở về với em.
Cúp điện thoại, Cố Nam Thành không khỏi nhớ tới lúc Nam Tâm mang thai Hoan Hoan, đó là lần đầu tiên gã làm cha, gã kích động như một tên ngốc, ngày nào. cũng ôm Nam Tầm lên lầu xuống lầu, sợ cô va chạm chỗ nào.
Ngày Hoan Hoan ra đời, gã còn khẩn trương hơn Nam Tầm, khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc, gã kiệt sức ngồi bệt lên ghế công cộng bên ngoài phòng sinh.
'Thật lâu sau Nam Tầm mới đi ra từ phòng sinh, thai không đúng vị trí nên cô chọn sinh mổ, chịu rất nhiều đau khổ, nhìn đứa trẻ nho nhỏ nằm bên cạnh cô, gã rơi lệ đầy mặt.
Khi đó... Khi đó gã đã thề.
Sẽ vĩnh viễn... Sẽ vĩnh viễn bảo vệ mẹ con họ, không để cô chịu chút khổ sở nào, muốn con gái họ trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất.
Sắc mặt Cố Nam Thành trắng bệch, những hồi ức đó cứ như mới xảy ra vào tối hôm qua, nhưng quan hệ giữa gã và Nam Tầm đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.
Vì sao gã và Nam Tâm lại đi đến bước đường này? Rốt cuộc là ai sai?
“Chị Nam Tâm, sao chị đi lâu như thế, không có việc gì chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn thấy Nam Tâm lâu thế mới trở về thì lo lắng hỏi.
Nam Tầm không muốn nói nhiều về gã, lúc này lại nhìn về phía Lăng Kha đang nheo mắt: “Đưa em trở về trước?”
Lăng Kha lắc đầu, hốc mắt hơi đỏ lên: “Không, hôm nay em không muốn về, em muốn ở bên mọi người.”
Nam Tầm quyết đoán đá vào ghế trước: “Hoàn Hoàn lái xe, đi đến nhà em.”
Nghĩ đến Diệp Sâm tu hú chiếm tổ, Nam Tầm tức đến cắn ngứa.