Chính là nó, chó cắn Lữ Động Tân không biết người khác tốt bụng!
Chai rượu rơi vào tay Cố Bắc Thành, anh ta quay chai.
Cái chai xoay tròn vài vòng, miệng chai nhắm ngay. Lăng Kha.
Lăng Kha nhìn mà giật giật khoé miệng: “Không phải đó chứ, mấy vị trí này của chúng tôi xui xẻo thế?”
Trần Uy cười gian: “Nói nhảm nhiều làm gì, mau rút.” “Lát nữa tớ mà rút trúng cậu, ai lùi bước là con rùa đen.” Lăng Kha hung hăng trừng Trần Uy một cái, tùy tiện chọn một thẻ đỏ, rầm một tiếng chụp lên mặt bàn.
“Xin ngồi lên đùi, ôm cổ người đàn ông thứ ba bên tay trái cô, thổi khế ba cái lên vành tai anh ta.”
Lăng Kha: Sao cô lại rút trúng loại mạo hiểm quỷ quái này?
Tiếp theo cô nhìn qua Đường Dật, thấy anh không có ý từ chối thì lập tức khóc không ra nước mắt, cô thu lại câu nói vừa rồi được không?
Lăng Kha nhìn qua Lệ Hàn Tư, chỉ thấy anh ta khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm mà nhìn cô, dáng vẻ như chờ xem diễn.
Tim Lăng Kha đau nhói như bị kim đâm.
Cô lập tức đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Đường Dật rồi ngồi thẳng lên đùi anh, mở to đôi mắt vừa đen vừa tròn mà nhìn.
Đường Dật nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mặt, không biết vì sao lại không đẩy cô xuống.
Lăng Kha thấy Đường Dật không phản cảm thì nói khẽ với anh một câu: “Thiệt cho anh.”
Sau đó cô vòng đôi tay ôm lấy cổ anh, cúi người hướng lên trên, nhẹ nhàng mở môi ra rồi thổi ba cái vào tai Đường Dật.
Cả người Đường Dật căng chặt, thân thể mềm mại của cô không dán vào ngực anh, nhưng cô thật sự đang ngồi lên đùi anh, trọng lượng chỉ khoảng 90 cân, còn nhỏ xinh hơn anh đã đoán.
Cô vòng tay qua cổ, đè hết trọng lượng lên người anh, một mùi hương nhàn nhạt chui vào chóp mũi, anh luôn nhạy cảm với mùi hương, nhưng lại không phản cảm với nó.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở khe khẽ, anh cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, nhưng vẫn có thể chịu được nên không né tránh, rũ mắt liên thấy cổ áo cô rũ xuống và phong cảnh như tuyết trong đó!
Trong nhất thời, anh thật sự không thể dời mắt đi nổi.
Mãi đến khi trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, Đường Dật mới phản ứng lại, Lăng Kha đã xoay người trở lại vị trí của mình.
'Thấy Đường Dật hơi mất hồn, Lăng Tiêu bên cạnh đạp anh một cái: “Lâu quá chưa thấy phụ nữ à?”
Bên tai Đường Dật đỏ lên: “Đùa gì vậy.”
Vừa rồi hình như cô có nói một câu với anh, cô nói “Thiệt cho anh”?
Lời này không giống cô sẽ nói ra, với cảm giác đêm nay cô mang đến cho người khác thì cô nên nói với anh là 'Hời cho anh”.
Xem ra cô gái này cũng không ngang ngược như mặt ngoài.
Lăng Kha ngồi trở lại vị trí thì nghe thấy một tiếng ồn ào, cô lại quay qua nhìn Lệ Hàn Tư, thấy sắc mặt anh ta như phủ một tầng sương lạnh thì sung sướng nhếch môi lên.
Cô còn tưởng anh ta thật sự sẽ không để ý chút nào!
Triệu Giai Ca nói khẽ với Lệ Hàn Tư: “Vì sao không cản cô ta?”
Lệ Hàn Tư cười lạnh: “Vì sao anh phải cản?”
Triệu Giai Ca nói: “Nhưng hiện tại nhìn anh có vẻ không vui.”
Lệ Hàn Tư khinh thường mà nói: “Anh có sao? Chỉ là một món đồ chơi thôi, nếu dơ rồi thì ném là được.”
Triệu Giai Ca cười cười, không nói nữa.
Chai rượu xoay tròn trong tay Lăng Kha, lần này cái chai nhắm ngay Diệp Sâm.
Nam Tâm muốn mắng cmn: “Diệp, Sâm.”
“Ai bảo em không ngoan?” Diệp Sâm ghì chặt eo Nam Tầm ấn xuống, không cho cô đứng lên, thấp giọng nói bên tai cô: “Muốn dẫn lửa đốt thân thì em cứ tiếp tục cọ đi.”