Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, ánh mắt sắc bén xuyên qua mắt kính tơ vàng nhìn về phía Cố Nam Thành: “Hình như Cố tổng có ý kiến với tôi?”
Giờ khắc này, Lăng Kha kích động muốn chết, rốt cuộc cũng đối đầu, rốt cuộc cũng tranh chấp rồi.
Đường Dật cũng hứng thú dạt dào, cuối cùng cũng có trò hay xem, đêm nay không uổng công chạy một chuyến.
Mọi người nhìn nhìn Nam Tầm và Diệp Sâm, lại nhìn nhìn Cố Nam Thành, chỉ than thở lúc này không ai đưa hạt dưa ra để cắn.
Nghe Diệp Sâm chất vấn, Cố Nam Thành hừ lạnh một tiếng: “Không biết ngài đây tên họ là gì.”
Lời này tràn ngập khinh thường và miệt thị, hiển nhiên hoàn toàn không coi Diệp Sâm ra gì.
Diệp Sâm cười cười: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, Cố tổng không quen biết tôi cũng bình thường, tôi tên là Diệp Sâm, mấy hôm trước mới mua được một bất động sản trên danh nghĩa của anh.”
Thật sự là anh ta.
Mặt Cố Nam Thành âm trầm: “Diệp Sâm? Chưa từng nghe qua.”
Diệp Sâm nhướng mày kiếm: “Không sao, về sau tôi sẽ làm Cố tổng nhớ kỹ cái tên này.”
Cố Nam Thành cười lạnh: “Phải không? Người có thể làm tôi nhớ kỹ không nhiều lắm, chỉ sợ anh không có năng lực này.”
Diệp Sâm bình tĩnh cười nói: “Tôi nghĩ rất nhanh Cố tổng sẽ có đáp án."
Cuộc đối thoại đơn giản lại tràn ngập mùi thuốc súng.
Đường Dật còn ngại chuyện này không đủ kích thích, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Diệp thiếu, bất động sản anh nói mình mua được từ Cố tổng không phải chính là căn biệt thự mấy ngày trước bị san bằng trong một đêm, gây ồn ào huyên náo ở Hải Thành đó chứ?”
Diệp Sâm cười cười, cũng không phủ nhận.
Mọi người bừng tỉnh, thì ra là anh ta làm.
Người đàn ông đeo mắt kính tơ vàng, có vẻ mặt khôn khéo nhạy bén này chính là tên nhà giàu mấy ngày
trước bị cả Hải Thành mắng là kẻ ngốc tiền nhiều!
Đường Dật lại hỏi: “Căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao anh lại muốn hủy nó đi?”
Đúng rồi, một căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao lại muốn hủy đi?
Mọi người đều tò mò về vấn đề này.
Nhớ tới mảnh đất trơ trọi kia, Nam Tầm nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ngốc nghếch lắm tiền, ăn no không có chuyện gì làm thôi.”
Diệp Sâm không bực không giận, bình thản ung dung cười nói: “Tôi hủy nó vì ngại nó chướng mắt, làm tôi không thoải mái.”
Mọi người hiểu ra, thì ra là quân tử giận dữ vì hồng nhan!
Lời này của Diệp Sâm không khác gì công khai khiêu khích quyền uy của Cố Nam Thành. Dù sao mọi người đều biết căn biệt thự kia đã từng là tổ ấm tình yêu của Cố Nam Thành và Nam Tầm, kết quả đã bị Diệp Sâm san bằng trong một đêm.
Hiện tại Diệp Sâm còn nói như vậy ngay trước mặt Cố Nam Thành, anh dùng giá cao mua căn biệt thự kia †ừ tay Cố Nam Thành, chỉ vì nó làm Diệp Sâm chướng mắt nên anh muốn nó biến mất thôi!
Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Cố Nam Thành.
Lăng Kha nhìn cái mặt đen xì của Cố Nam Thành mà sảng khoái nói không nên lời, lập tức sùng bái nhìn Diệp Sâm: “Diệp thiếu thật ngầu, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, quan trọng nhất là ánh mắt tỉnh tường, tôi ủng hộ anh theo đuổi chị Nam Tâm, tôi chờ uống rượu mừng của hai người.”
Lăng Kha chỉ thiếu điều trực tiếp gọi Diệp Sâm là anh rể!
Nam Tầm sắc bén trừng cái con bé ăn cây táo rào cây sung rồi. Diệp Sâm cười cười, giọng nói hồn hậu gợi cảm lại mê người: “Ngoan, kêu tiếng một tiếng anh rể nghe xem” “Có chỗ tốt gì?”
Hoàn Hoàn, cả em cũng bị Diệp Sâm mua chuộc!
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Thịnh, Hoàn, Hoàn!"
Các người chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?