“Giải thích?” Lam Tiếu nghiến răng nghiến lợi chỉ vào. cô mà rống giận: “Cái gì là phạm tội thương nghiệp? Cô. bôi nhọ tôi, tôi căn bản không làm chuyện đó.”
Thịnh Hoàn Hoàn bình chân như vại đáp: “Tôi hoài nghỉ cô bị người ta sai khiến, thuê người tùy ý công kích tôi và Thịnh Thế trên mạng, ý đồ phá hư danh dự của tôi và Thịnh Thế, cản trở Thịnh Thế và Đường thị hợp tác.”
Lam Tiếu lại thét chói tai: “Cô nói bậy, tôi không có.”
Thịnh Hoàn Hoàn bình thản ung dung nhìn cô ta: “Nếu cô không làm thì cảnh sát và toà án sẽ giải oan cho cô thôi.”
“Lam tiểu thư, xin đi theo chúng tôi một chuyến!” Cảnh sát đi đầu lại mở miệng.
Lam Tiếu kinh hoảng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng, anh phải tin tôi, tuyệt đối đừng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa:
Sắc mặt Lăng Tiêu rất lạnh, ánh mắt nhìn cô ta như đối đãi với một con kiến: “Tôi làm gì cần thứ phụ nữ ngu xuẩn như cô dạy sao? Tốt nhất cô đừng đi ra, nếu không cô đã lấy bao nhiêu từ Lăng Phi thì tôi sẽ làm cô nhổ ra gấp trăm lần ngàn lần.”
Gấp trăm lần ngàn lần?
Nói cách khác, Lam Tiếu xài của Lăng Phi một vạn, phải phun ra trăm vạn ngàn vạn, xài của Lăng Phi mười vạn, phải nhổ ra ngàn vạn đến cả tỷ, nếu xài mấy trăm vạn, vậy tức là mấy chục đến trăm tỷ.
Lăng Tiêu làm vậy là muốn thôn tính tiêu diệt toàn bộ Lam gial
Lam Tiếu cuồng loạn nghe xong câu cuối của Lăng Tiêu thì cổ họng nghẹn một cái, phun ra một ngụm máu tươi rồi trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Mọi người kinh hãi, Lam Tiếu đã xài của Lăng Phi bao nhiêu mà phản ứng lại mãnh liệt như muốn mất mạng vậy?
Cuối cùng Lam Tiếu được xe cứu thương chở đi, cảnh sát ở lại ghi tên của những người ở đây, càng ghi thì áp lực càng lớn, ghi đến Lăng Tiêu thì lớp áo sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt.
Mọi người cho rằng như vậy là xong việc, cả đám muốn rời đi, ván này họ chơi không nổi, đặc biệt là những cô gái từng chửi rủa và công kích Thịnh Hoàn Hoàn trên mạng.
Nhưng ai biết lúc này cảnh sát lại gọi tên hai người: “Bạch Sương, Trần Phỉ Phỉ, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”
Mặt Bạch Sương lập tức trắng bệch.
Trần Phỉ Phỉ giận tím mặt: “Xin hỏi anh cảnh sát này, chúng tôi đã làm cái gì?”
Cảnh sát cương trực công chính mà nói: “Các người bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện tổn hại danh dự, bịa đặt tùy ý nhục mạ người khác trên mạng, xin đến cục cảnh sát phối hợp chúng tôi điều tra.”
“Người khác? Có phải cô ta không.” Trần Phỉ Phỉ giận chỉ hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch miệng cười: “Là tôi.”
“Tôi biết ngay là cô.” Trần Phỉ Phỉ cắn răng nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô biết tôi sắp phải tham gia thi đấu, mới cố ý gài bãy tôi, cô không dám so với tôi thì cứ việc nói thẳng, cần gì dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.”
Lý Vệ Lâm cũng phẫn nộ nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, hình như không tin được cô lại là loại người này.
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy, có mấy công tử rất thất đức cười nhạo một tiếng, như đang châm chọc Trần Do Mỹ.
Sắc mặt Trần Do Mỹ trắng bệch, nước mắt chảy. xuống, mỹ nhân rơi lệ nhu nhược đáng thương, nhưng [lần này Cố Nam Thành lại không ra mặt cho cô ta.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Trần Phỉ Phi: “Tôi đã trình chứng cứ lên, rất nhanh sẽ có kết quả, xin lỗi bồi thường chỉ là chuyện đôi ba phút thôi, không làm trễ nải cô thi đấu được.”
“Được rồi, Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương, xin đi theo chúng tôi một chuyến!” Cảnh sát lại thúc giục Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương.