Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đỉnh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.”
Lăng Kha không muốn liên lụy ai cả, đưa tay kéo. Thịnh Hoàn Hoàn đang chắn trước mặt cô ra, khinh thường mà nhìn Cố Nam Thành: “Anh cứ việc thử xem.”
Cố Nam Thành nghĩ tập đoàn Lăng An dễ ức hiếp à, gã có thể tùy ý làm khó dễ sao?
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đương nhiên phải đứng ra chống lưng cho Lăng Kha: “Nói rất đúng, Thịnh Thế sẽ cùng tồn tại với Lăng An.”
Lăng Kha cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng xem thường Cố Nam Thành, sau khi ly hôn với Nam 'Tầm, Cố Nam Thành càng làm người ta chán ghét! Trước kia là mắt bị che, hiện tại là hoàn toàn mù.
Cố Nam Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển qua Thịnh Hoàn Hoàn, trào phúng cười nói: “Thịnh Thế? Cô xác định hiện tại mình làm được chủ?”
Cố Nam Thành đang châm chọc tình cảnh hiện giờ gian nan của Thịnh Hoàn Hoàn, còn không biết lượng sức mà muốn ra mặt cho Lăng Kha.
Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Có câu “Cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền, Cố tổng cần gì tính toán chỉ li với một cô gái, truyền ra không sợ người khác chê cười à.”
Cố Nam Thành lạnh lẽo liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không so đo, chính xác mà nói, gã biết trêu chọc Đường gia là lựa chọn không sáng suốt.
Ánh mắt gã lại nhìn về hướng Lăng Kha, sắc mặt âm trầm đến dọa người: “Lăng Kha, đây là cô tự tìm, tôi vốn còn nhớ giao tình ngày xưa, muốn chừa chút tình cảm, nếu cô không biết tốt xấu như thế thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Giờ khắc này, trên mặt đám người Trần Do Mỹ Trần Phỉ Phỉ đều lộ ra nụ cười hả giận lại đắc ý.
Lam Tiếu nhìn Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ như thế, càng cảm thấy mình đá Lăng Phi là chính xác, người đàn ông của cô ta cũng phải mạnh mẽ, phải trút giận và có thể bảo vệ cô như thế.
Mà Lăng Phi chẳng làm nên trò trống gì, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Bạch Sương cười lạnh: “Lần này Lăng Kha thảm rồi!”
Tiết Tiêm Tiêm phụ họa: “Đáng đời, ai bảo vừa rồi cô †a kiêu ngạo như vậy.”
Lúc này Triệu Giai Ca thấp giọng mắng: “Được rồi, các người ít nói vài câu.”
Bạch Sương và Tiết Tiêm Tiêm không dám lỗ mãng nữa.
Khiển trách xong hai người, Triệu Giai Ca nhìn về phía người đàn ông bên cạnh và hỏi: “A Tư, anh không tính giúp Lăng Kha sao?”
Lệ Hàn Tư không chút do dự mà trả lời: “Đây là cô ta tự tìm, vì sao anh phải giúp?”
Nếu Lệ Hàn Tư đã nói như thế thì Triệu Giai Ca cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Cố Nam Thành đã lấy di động ra, lại nhìn về phía Lăng Kha: “Giờ cô quỳ xuống xin lỗi Tiểu Mỹ còn kịp”
“Bốp bốp bốp!” Lúc này một tràng vỗ tay không hợp thời vang lên.
Mọi người còn chưa thấy rõ là ai đang vỗ tay thì một giọng nói thong dong lại mang theo uy hiếp truyền đến: “Cố tổng thật kiêu ngạo, xem ra chán ở Hải Thành rồi nên muốn đổi chỗ phát triển.”
Tiếng nói đột nhiên vang lên này làm mọi người trở †ay không kịp, đặc biệt là Cố Nam Thành.