Lăng Phi như bị người ta đánh một đòn chí mạng, anh khó tin mà nhìn Lam Tiếu, không thể tin được cô ta lại nói những lời này với mình: “Em nói cái gì?”
Lăng Phi có thể đoán được Lam Tiếu sẽ phủ nhận quan hệ của họ, nhưng anh không ngờ cô còn trả đũa.
Lam Tiếu biết, trong tình huống này nếu cô không toàn lực đánh trả thì căn bản không đạt đến hiệu quả rửa sạch hiềm nghỉ, nếu quyết định phủ nhận thì phải phủ nhận hoàn toàn.
Vì thế Lam Tiếu hất cằm lên: “Tôi nói tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi từ chối sự theo đuổi của anh, bởi vì Lăng Phi anh không xứng với tôi.”
Lăng Phi anh không xứng với tôi? Còn lời nào cay nghiệt làm tổn thương người khác hơn không?
Mắt Lăng Phi đỏ ngầu, gian nan mở miệng: “Lam Tiếu, em biết câu này có nghĩa là gì không?”
Có nghĩa là quan hệ người yêu của hai người sẽ tan vỡ.
Sao Lam Tiếu lại không biết?
Cô rất kiên định mà nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, tôi đã từ chối rõ ràng, hy vọng anh có chút khí phách đàn ông, về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Lúc này Lăng Phi hoàn toàn hết hy vọng, anh nhìn chằm chằm Lam Tiếu, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Lam Tiếu, không ngờ cô lại là loại... Thôi, là tôi nhìn lầm người, hy vọng cô nhớ kỹ mỗi một câu mình đã nói hôm nay.”
Rốt cuộc Lăng Phi vân nhớ đến tình cảm ngày xưa nên để lại mặt mũi cho Lam Tiếu, cô ta vừa sinh non sức khỏe không tốt, không vạch trần lời nói dối của cô ta là điều cuối cùng anh có thể làm.
Nói xong những lời này, Lăng Phi liền xoay người rời khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình, không ai nói xen vào một câu.
Lúc này Lam Tiếu còn không biết mình đã mất đi cái gì!
Nhìn Lăng Phi không vạch trần mình ngay ở đây, Lam Tiếu nhẹ nhàng thở ra, như người chiến thắng mà nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, cô còn có gì để nói, tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi.”
Bạch Sương lập tức nói: “Đúng vậy, Lăng Kha mau xin lỗi Lam Tiếu.”
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Lăng Kha, Lam Tiếu và Lăng Phi căn bản chưa quen nhau, sao lại mang thai sinh non, cô nói những lời vừa rồi rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Lý Vệ Lâm nhíu mày: “Cmn, suýt bị người ta gài.”
Lăng Kha đành phải bao biện làm thay, cô nâng đôi tay lên vỗ vỗ: “Tốt, thật tốt, Lam Tiếu, tôi thật sự rất bội phục cô, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, thật cảm thấy không đáng cho thằng ngốc Lăng Phi kia, dâng tấm chân tình cho loại phụ nữ bạc tình bạc nghĩa như cô, thật là đáng tiếc!”
Mặt Lam Tiếu trâm xuống: “Lăng Kha cô còn chưa đủ?”
Lúc này Triệu Giai Ca cũng mở miệng, khí chất lạnh lẽo cứng rắn: “Lăng Kha, rốt cuộc Lam Tiếu đắc tội cô cái gì mà cô lại cắn chặt không buông, nghĩ Lam gia dễ ức hiếp sao?”
Lời này mang theo ý cảnh cáo, nếu Lăng Kha còn nắm chặt không buông như vậy thì không chỉ đắc tội Lam gia mà còn cả Triệu gia. Hai nhà Lam, Triệu là thân thích, tuy Lam gia không đáng sợ hãi, nhưng Triệu gia lại không dễ chọc, Lăng Kha phải cân nhắc cho kỹ.