'Đúng vậy, bây giờ mấy cô gái như vậy nhiều lắm, cứ cảm thấy mình đẹp như thiên tiên, cái gì cũng muốn thứ tốt nhất, ngặt nổi lại không có gia thế xứng tầm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Người lên tiếng là người đi theo Trần Phi Phỉ tới đây, anh ta là fan đua xe của Trần Phỉ Phi, là người thưởng nhiều nhất trong mấy buổi phát sóng trực tiếp của cô ta, một thanh niên trẻ trâu chính hiệu. Thực không khéo, người đàn ông này chính là Lý Vệ Lâm.
“Vừa xài tiền của đàn ông, vừa liều mạng bò lên trên, chờ tìm được người có điều kiện càng tốt thì quay đầu một chân đá tên ngốc trước đó đi, còn nói cái gì mà luôn chỉ xem người ta như bạn bè.”
Người anh em tốt bên cạnh Lý Vệ Lâm từng bị người †a coi là lốp xe dự phòng, cho nên đặc biệt hận dạng phụ nữ như vậy: “Loại phụ nữ đó coi đàn ông là đứa ngốc hết sao?”
Mặt Lam Tiếu lúc xanh lúc trắng, Trần Phi Phi thì rất muốn may miệng Lý Vệ Lâm lại, rốt cuộc anh ta đứng về phe nào?
“Các người đang làm gì?” Đúng lúc này, giọng của Cố Nam Thành đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
Tiếp theo giọng nói tràn ngập trêu chọc của Lệ Hàn Tư cũng vang lên: “Cố nhị thiếu gia, lén lén lút lút đứng ở cửa làm gì vậy? Không phải nghe lén đó chứ, làm vậy không phù hợp với thân phận của anh, muốn tìm hiểu tin tức thì tìm phục vụ là được rồi, cần gì phiên phức tự mình ra trận như vậy?”
Cố nhị thiếu gia?
Cố Bắc Thành?
Anh ta nghe lén ở bên ngoài?
Mọi người đang nghỉ hoặc khó hiểu thì giọng nói không nhanh không chậm của Cố Bắc Thành cũng truyền vào: “Thì cũng như Lệ thiếu đã nói, tôi muốn tìm hiểu cái gì thì bảo phục vụ đi xem không phải được rồi? Tôi chỉ đến sớm hơn các người vài bước, nghe thấy người bên trong đang khắc khẩu, cảm thấy chói tai nên chưa tiến vào thôi.”
Thì ra là thết
Bọn họ cảm thấy Cố Bắc Thành hoàn toàn không cần tránh ở bên ngoài nghe lén, anh ta muốn nghe cái gì thì có thể nghênh ngang đi vào với thân phận Cố nhị công tử, cần gì trốn trốn tránh tránh?
Nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư, Trần Do Mỹ và Lam Tiếu như được tiêm máu gà, lập tức sống lại.
Lam Tiếu đột nhiên rất tự tin, phẫn nộ nhìn về phía Lăng Kha: “Lệ thiếu tới, thật muốn đẩ anh ấy nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của cô.”
Bạch Sương luôn không dám hé răng, lúc này gió chiều nào theo chiều ấy mà trào phúng Lăng Kha: “Cố tổng cũng tới, xem ra người nào đó sắp gặp nạn rồ
Trần Do Mỹ khóc càng tủi thân, cả khuôn mặt như hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, giống như Lăng Kha đã làm gì cô ta vậy.
Lúc này cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, bóng dáng Lăng Phi xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Uy thổi tiếng huýt sáo, vui sướng khi người gặp họa mà nói với Tống Minh Triết ngồi bên cạnh: “Có trò hay xem rồi."
Tống Minh Triết có chút lo lắng: “Phe chúng ta có vẻ hơi yếu hơn, nếu Cố Nam Thành so đo với Lăng Kha thì anh và tôi đều không bảo vệ được cô ấy.”
Nhìn dáng vẻ này, Trần Uy trở nên rất nghiêm túc, lập †ức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thịnh Hoàn Hoàn:
“Cậu đến đâu rồi, Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư đều tới, †ớ cảm thấy cậu nên kêu thêm vài người lại đây, nếu không đêm nay chúng ta không chống chọi nổi đâu, tốt nhất bảo chị Nam Tầm đừng tới, bởi vì Trần Do Mỹ cũng ở chỗ này.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang tìm chỗ đậu xe, nghe thấy có tiếng tin nhắn, cô nói với Đường Nguyên Minh ngồi ở vị trí ghế phụ kế bên: “Chắc là tụi Lăng Kha nhắn tin, mật mã là **##*, anh mở ra nhìn xem.”