. Lăng Tiêu vốn đây mình lửa giận, rõ ràng là cô không tuân thủ quy tắc, chạm vào điểm mấu chốt của hắn, hắn đã cảnh cáo cô hết lần này tới lần khác, bảo cô. đừng giấu hắn làm chuyện gì, nhưng cô có nghe không?
Cô tin lời Lăng Hàn mà lén điều tra hắn, còn giấu giếm không báo lại chuyện của Tích Nhi, tự chủ trương đưa ra chủ ý kia cho dì Hà rồi kéo bà nội vào chuyện này.
Cô có nghĩ đến nếu Tích Nhi không phải cốt nhục. của ba thì bà nội sẽ thất vọng đến mức nào, sau đó làm sao bà nội hàn gắn lại vết rách giữa bà và hắn sinh ra vì chuyện này?
Chẳng lẽ cô không nên bị trừng phạt sao?
Nhưng nghe Thịnh Hoàn Hoàn nhận sai xin lỗi, thừa nhận là cô suy xét không chu toàn, còn hối hận xen vào. việc người khác, nhúng tay vào chuyện của Tích Nhi thì trong lòng Lăng Tiêu lại đặc biệt bực bội.
Cái gì gọi là xen vào việc của người khác?
“Lúc tôi bị anh đuổi ra ngoài, tôi đã nhận sai chuyện này rồi, cũng đã nói xin lỗi anh, hiện tại xem ra anh vẫn không thể tha thứ.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, trực tiếp nghẹn nước mắt ngược vào, giọng điệu cũng khôi phục bình tĩnh: “Lăng Tiêt và anh ở bên nhau không dài không ngắn, trong thời gian này, tôi chưa từng làm chuyện gì xin lỗi anh, tôi không thẹn với lương tâm.
“Tin tưởng là song phương, tôi không tin anh, cũng như anh không hề tin tưởng tôi, ai cũng đừng trách ai. Tôi rất cảm kích anh đã duỗi tay khi tôi sa sút nhất cần được giúp nhất, nếu anh muốn kết thúc thì tôi cũng không muốn nợ anh.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu mà bước đến: “Nếu đêm nay anh muốn tôi thì tôi có thể ở lại, đêm mai muốn tôi, tôi cũng có thể lại đây, nhưng buổi sáng ngày kia, chúng ta sẽ đi làm giấy chứng nhận ly hôn, từ đây không ai nợ ai.”
Rõ ràng những lời cô nói là cái hắn muốn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại như chạm vào điểm yếu của Lăng Tiêu, làm sắc mặt hắn càng ngày càng đen, như bầu trời mây đen giăng đây.
'Tâm tình muốn mang cô về khách sạn lúc nãy đã biến mất.
Bởi vì cô thể hiện như ước gì cách hắn thật xa, ước gì cắt đứt quan hệ với hắn, ước gì ly hôn với hắn.
Một khi đã như vậy, hắn cần gì phải miễn cưỡng cô nữa?
Ngày đó đuổi cô ra khỏi Lăng Phủ, hắn đã quyết định vĩnh viễn không cho cô trở về, cho dù ba không nói những lời đó thì hắn cũng sẽ ly hôn với cô.
Bởi vì hắn đã sinh ra kỳ vọng không nên có với cô, mà cô lại làm hắn thất vọng.
Bởi vì chuyện của Lăng Hoa Thanh và An Lan, từ nhỏ đến lớn Lăng Tiêu luôn khit mũi coi thường tình yêu, cũng chưa từng rung động trước ai, chỉ có cô có thể tác động đến cảm xúc của hẳn.
Nhưng cô lại làm hắn thất vọng rồi.
Cô đã làm hắn thất vọng một lần thì hắn sẽ không cho cô thêm cơ hội thứ hai, rõ ràng là chờ mong không nên có, cần gì lại lãng phí tâm tư?
Vẻ mặt Lăng Tiêu khôi phục lạnh nhạt, như lúc trước lần đầu tiên gặp Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn cao ngạo xa cách khó tiếp cận như vậy: “Nếu Thịnh tiểu thư quả quyết như thế thì tôi làm theo ý của cô, 8h sáng thứ hai gặp ở Cục Dân Chính.”
Lăng Tiêu đi rồi, sau khi để lại câu nói kia thì bỏ đi không quay đầu lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng lạnh lẽo vô tình của Lăng Tiêu, tay không khỏi siết chặt lớp áo trước ngực, nơi đó bỗng đau nhói, giọt nước mắt kia cuối cùng vẫn chảy ra khỏi hốc mắt.
Cô biết lần này mình và Lăng Tiêu thật sự kết thúc rồi!
Cô cho rằng mình sẽ không đau, nhưng cơn đau lúc này trong lòng lại làm cô khó thở, thì ra dấu vết mà hắn để lại trong lòng cô đã sâu hơn cả dự đoán.
Người lo lắng kêu anh về nước là hắn, hiện tại kêu anh chờ cũng là hắn, Đường Dật không rõ rốt cuộc hắn đang đợi cái gì?
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà đáp lại ba chữ: “Tùy ý anh.”
Tiếp theo hắn đã tắt điện thoại.