Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô muốn tìm chuyện để làm, ngồi ngơ ra bên giường bệnh, không thể chơi di động, lại không biết nên nói gì với Mộ Tư thì giống như một đứa ngốc vậy.
Cô đứng dậy đổ ly nước cho Mộ Tư, độ ấm vừa phải. “Nước tới.”
Lúc cô đưa tới trước mặt Mộ Tư thì mới nhớ tới hiện tại anh không động đậy được, vết thương nằm ở sau lưng, nửa người dưới lại tê liệt, giờ anh chỉ có đôi tay và đầu là nhúc nhích được, hơn nữa động tác mạnh quá sẽ làm rách vết thương.
Nhìn ánh mắt ảm đạm của Mộ Tư, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt hụt hãng, anh là người kiêu ngạo. quật cường như vậy, cho dù năm đó đeo chỉ giả, nhưng vẫn có thể sống xuất sắc tiêu sái.
Cưỡi ngựa, lướt sóng, lặn biển, bắn súng... Anh không bỏ qua cái nào cả. Nhưng hôm nay cả đứng lên mà anh cũng làm không được.
'Thịnh Hoàn Hoàn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh, vội lấy muỗng đến, dùng nụ cười xua tan áp lực: “Tôi đút anh.”
Mộ Tư gật đầu, cô đút thì anh liên uống. 'Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận không để nước dính vào gương mặt tuấn mỹ của anh, mãi đến khi đút xong hơn nửa ly nước thì cô mới chần chờ phát hiện hình như đút hơi nhiều...
“Còn muốn uống không?”
Mộ Tư: “...”
Cô coi anh là trâu sao?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy mình hỏi câu này đặc biệt ngu xuẩn, trên ngũ quan tinh xảo xuất hiện chút ảo não, sau đó muốn buông cái ly ra.
Lúc này Mộ Tư đột nhiên thò tay về hướng cô, bàn †ay thon dài phủ lên mu bàn tay cô, sự mềm mại mang theo chút xúc cảm lạnh lẽo làm anh rất muốn tham lam năm mãi như vậy, vĩnh viễn không buông ra.
Nhưng rất nhanh, anh lập tức ép gợn sóng nổi lên trong lòng xuống, nhìn làn da như sứ trắng của cô mà nói: “Hoàn Hoàn, vợ chồng Mộ Thành Chu là nhắm vào anh, anh như bây giờ là do nhân quả báo ứng trước kia, em không cần có gánh nặng tâm lý gì, hơn nữa anh tin mình sẽ đứng lên được, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, anh cũng sẽ buộc mình đứng lên.”
Cho dù chỉ vì không trở thành gánh nặng trong lòng cô, anh cũng nhất định làm mình đứng lên.
Nhìn sự kiên định trong mắt Mộ Tư và sực lực. truyền đến từ lòng bàn tay, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như bị cái gì chặn lại, rõ ràng anh mới là người cần được an ủi nhất.
Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết Mộ Tư là người đàn ông kiên cường lại có nghị lực, lúc trước cô ép mình học nhiều kỹ năng như vậy là do không muốn kéo chân sau.
Hiện giờ, có lẽ anh vĩnh viễn không đứng lên nổi, vậy có khác gì muốn mạng của anh chứ?
Cô rất muốn trả lời anh là: Tôi tin tưởng anh. Nhưng cô nói không ra được lời nói dối như vậy.
Hơn một nửa chuyên gia quyền uy của Hải Thành đã tới bệnh viện, mà không ai không lắc đầu trước bệnh tình của anh, mấy người ở lại cũng chỉ muốn thử một lần,
xem có thể cứu lại năng lực nam tính của anh không.
Còn hai chân anh thì trừ phi có kỳ tích xuất hiện. Nói trắng ra kỳ tích chính là không có hy vọng!
Cô cơ hồ theo phản xạ rút tay mình khỏi tay Mộ Tư, tiếp theo mới nhìn về phía chủ nhân tầm mắt kia.
Xuyên qua cửa sổ liền thấy bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu, trên gương mặt anh tuấn phi phàm của hắn không có một tia cảm xúc, khí thế hùng mạnh không giận đã uy càng tăng thêm cảm giác xa cách làm người †a trèo cao không nổi.
Quả nhiên là hắn. Giờ này sao hắn còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cố ý lại đây bắt cô, xem cô có nghe lời hắn không?