Hai mươi phút sau, Lăng Tiêu đã biết được cả quá trình, cũng biết vợ chồng Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh Hoàn Hoàn đã bỏ mạng, bọn người Trần Vân Phàm đang lấy lời khai ở cục cảnh sát.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi Bạch quản gia một câu: “Ba người đàn ông kia sẽ bị phán tù?”
Bạch quản gia trả “Sẽ, chỉ là Trân Vân Phàm đã bị Cố Nam Thành nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.”
Mọi người sớm đã biết chuyện của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ, gã tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh 'Trân Vân Phàm cũng không kỳ quái.
“Trần Vân Phàm phải không?” Lăng Tiêu lặp lại cái †ên này một lần, mang theo khí thế lạnh lẽo khủng bố làm Bạch quản gia không khỏi rùng mình một cái.
Bạch quản gia phỏng đoán ý định của Lăng Tiêu: “Có cần đưa hắn vào tù mấy năm không?”
“Không cần, tạm thời đừng động vào hắn.” Lăng Tiêu lại châm điếu thuốc, lười biếng phun sương khói, nhưng dáng vẻ kia lại mang theo vài phần tà tính làm người ta
'Còn hai tên còn lại, vào tù rồi đừng để chúng trở ra"
Vẻ mặt Bạch quản gia trở nên rất nghiêm túc: “Vâng, tôi cho người đi làm, chuyện này có cần nói với thiếu phu nhân không?”
Trong làn sương khói, ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm: “Cô ta không cần biết việc này.”
Tình trạng của Mộ Tư còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, trước sau có không ít chuyên gia đi vào phòng giải phẫu, dù sao Mộ Tư cũng có thân phận, bệnh viện không dám chậm trễ
Mãi đến sau hừng đông một lúc, cánh cửa phòng giải phẫu mới bị mở ra, sắc mặt mấy bác sĩ mổ chính đều thực nặng nề.
Thịnh Hoàn Hoàn quyết định ở lại bệnh viện chăm sóc Mộ Tư, cô sợ anh tỉnh lại không chịu được đả kích.
Bác sĩ nói, có lẽ nửa người dưới của Mộ Tư sẽ mất đi tri giác, nói cách khác hai chân anh không đứng lên được nữa, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.
Mộ Tư là người kiêu ngạo, kết quả này không khác gì bác sĩ tuyên bố anh bị bệnh nan y cả.
Cho nên trước khi anh tỉnh lại, cô không dám rời đi giây phút nào. Người hầu trong nhà đưa quần áo để thay cho cô, cô tắm nhanh rồi vội vàng trở lại phòng bệnh.
Rất nhanh Bạch quản gia liền truyền đạt tình trạng của Mộ Tư cho Lăng Tiêu: “Thiếu gia, Mộ Tư bị bắn trúng sau eo, có khả năng không đứng lên được nữa.”
Mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô ta đâu?”
“Thiếu phu nhân đi theo vào phòng bệnh, vẫn luôn không rời đi.”
Lăng Tiêu nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó dặn dò Bạch quản gia: “Đi tìm những chuyên gia quyền uy nhất toàn Hải Thành đến cho tôi.”
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó hiểu ra tâm tư của Lăng Tiêu: “Vâng, tôi lập tức đi làm.”
Mộ Tư không thể ngã xuống, ít nhất không thể vì cứu thiếu phu nhân mà ngã xuống, nếu không cô sẽ nhớ thương anh ta cả đời, đây là điều thiếu gia không cho. phép.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Bạch quản gia.
Bạch quản gia đi rồi, giọng nói của Lăng Hoa Thanh đột nhiên vang lên phía sau Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi.”
Lăng Hoa Thanh nhìn hắn một lúc, sau đó nhịn đau năm chặt tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, rời khỏi cô gái kia, đừng làm ba thất vọng.”
Buổi sáng hôm đó, hầu hết chuyên gia quyền uy của Hải Thành đều chạy tới bệnh viện, bọn họ đang đợi Mộ Tư tỉnh lại để tìm hiểu tình trạng của anh.
Những chuyên gia đó đại diện cho giới y học của Hải 'Thành, hiện giờ đều chờ ở ngoài phòng bệnh của Mộ Tư, làm Thịnh Hoàn Hoàn và Hứa Trữ Viễn rất bất ngờ, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia...