Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, rút dao găm khỏi tay Trần Vân Phàm, Trần Vân Phàm lại kêu thảm thiết, miệng không ngừng chửi bậy: “Tiện nhân tao muốn giết mày... Tao muốn giết mày...”
Mặt Mộ Tư đã hoàn toàn lạnh xuống, trong mắt hiện lên sát ý: “Tìm đường chết.”
Thu được ý của Mộ Tư, Hứa Trữ Viễn mang theo khí thế giết chóc đi về hướng Trần Vân Phàm, đúng lúc này, một nằm muối ăn bị hất lên vết thương của Trần Vân Phàm.
“A a...” Lần này Trần Vân Phàm đau đến lăn lộn trên mặt đất.
'Tên béo và khỉ ốm run rẩy càng dữ dội, trên mặt thấm ra từng giọt mồ hôi, mồ hôi rơi như mưa.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Trần Vân Phàm rồi ngồi xổm xuống, dao găm sắc nhọn kè bên cổ họng gã, thoáng dùng sức, mũi đao đã đâm vào.
Cảm nhận được dao nhỏ từ từ chui vào cổ họng mình, Trân Vân Phàm bị dọa điên rồi, lúc này mới ý thức được Thịnh Hoàn Hoàn đáng sợ, thật sự đã cảm thấy sợ cô: “Đừng giết, Hoàn Hoàn đừng giết anh, khi còn nhỏ anh còn từng bế em, em nhớ không?”
Nhìn mũi đao cắt qua làn da Trần Vân Phàm, để lại một vết máu thật dài trên cổ họng gã, khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên, cười thật quyến rũ xinh đẹp, tựa như một đóa hoa anh túc nở rộ: “Loại người như anh để lại cũng chỉ gây tai họa.”
“Hoàn Hoàn nói đúng, để lại loại người này cũng chỉ gây tai họa.” Mộ Tư đi tới phía sau Thịnh Hoàn Hoàn, đứng trên cao nhìn xuống Trần Vân Phàm, kiếm trong †ay toả ra tia sắc lạnh: “Nhưng thứ này không đáng để em ra tay, hãy giao cho anh đi!"
“Đừng, đừng... Tôi không dám, không dám nữa...” 'Trần Vân Phàm liên tục lắc đầu, nước mắt nước mũi chảy ra, lần này gã thật sự sợ hãi, dưới quần đã ướt đẫm.
Một mùi khai xông vào mũi, Mộ Tư nhăn mày lại, chán ghét kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên để rời xa Trần Vân Phàm.
Trần Vân Phàm nằm dưới đất mà lẩm bẩm nói, ăn nói lộn xộn.
“Đi thôi!"
Nhìn Trần Vân Phàm như mất hồn mất vía, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không cần tiếp tục ở lại, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Mộ Tư để lại một câu cho Hứa Trữ Viễn rồi đi theo Thịnh Hoàn Hoàn ra ngoài.
“Anh đưa em trở về."
“Không cần chờ cảnh sát tới ghi lời khai à?”
'Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Mộ Thành Chu là tội phạm trốn ngục, tuy rằng không có bao nhiêu người để ý mạng sống của ông ta, nhưng vẫn phải có lời giải thích với cục cảnh sát.
Mộ Tư nói: “Hôm nay quá muộn, em bị kinh sợ, ngày mai lại ghi lời khai”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Thôi, ngày mai tôi rất bận.”
Sau hừng đông còn có một đống chuyện chờ cô đi làm, công ty có rất nhiều người chờ xem trò cười của cô, cô nhất định phải phủi sạch mọi chuyện về Mộ Thành Chu, nếu không nỗ lực mấy ngày này đều uổng phí.
Mộ Tư không miễn cưỡng nữa, dù sao cảnh sát cũng tới rồi.
Rất nhanh cảnh sát đã chạy tới, còn mang theo hai con cảnh khuyển.
Lúc này người của Mộ Tư cũng mang vợ Mộ Thành Chu và mấy tên đầu sỏ lại đây, dù sao những người này cũng có tham dự, tương đương với nhân chứng.
Còn chân tướng trong phòng vĩnh viễn sẽ bị chôn giấu.
Qua một lúc sau, tên béo, khỉ ốm và Trần Vân Phàm bị cảnh sát đem đi, thi thể của Mộ Thành Chu cũng bị nâng lên ở phía sau.
Thấy xác của Mộ Thành Chu, Mộ phu nhân đỏ mắt, mang đầy hận thù mà lao về hướng Mộ Tư: “Là mày, là mày giết Thành Chu, tao muốn mày đau khổ cả đời..."
“Đao."Giọng nói của Mộ Tư vang lên bên tai Thịnh Hoàn Hoàn, cô không kịp tự hỏi thì tay đã theo phản xạ duỗi ra phía sau, lấy dao găm từ nơi đó ra rồi vung về hướng Mộ phu nhân.
Cùng lúc đó, Mộ Tư ôm lấy người cô ngã qua bên cạnh, viên đạn sượt ngay qua bên tai họ.
Dao găm đâm vào cánh tay Mộ phu nhân, súng trong tay bà ta rơi xuống.