Mộ Tư gật đầu: “Có thể nói như thế.”
Lúc này cánh cửa mở ra, Hứa Trữ Viễn tiến vào, nhìn quanh một vòng rồi đi đến bên cạnh Mộ Tư, nhìn Mộ Thành Chu và nói: “Bên ngoài đều xử lý tốt, mấy người này nên giải quyết thế nào?”
Mộ Tư dùng chiếc khăn trắng trên tay chùi chùi khẩu súng, sau đó đặt súng trước mặt Mộ Thành Chu, không cảm xúc mà nhìn ông ta và nói: “Đi cho có thể diện đi! Dùng mang của ông đền tội cho những người chết đi, †ừ đây ân oán của chúng ta mới coi như hoàn toàn kết thúc.”
Nói cách khác, chỉ khi nào Mộ Thành Chu chết đi thì vợ con ông ta mới bình an được.
Mộ Thành Chu không cam lòng nhìn Mộ Tư: “Mày muốn tao chết, rồi lại không dám tự ra tay, tao nói cho mày biết, tao sẽ không làm theo ý mày, chỉ cần tao tồn tại ngày nào thì mày không được an bình ngày đó.”
“Ông quá đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ tôi.
Mộ Tư đứng thẳng lên, vung tay lên dùng sức rút thanh kiếm cắm trên bàn tay Mộ Thành Chu ra.
Máu bắn lên mặt Mộ Thành, đau đớn làm ông ta suýt hôn mê, cổ họng phát ra tiếng rống đau đớn.
Mộ Tư đứng trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt lạnh nhạt như một người không có tình cảm, giọng nói vân ôn hoà như ngọc: “Dù gì cũng là chú cháu, tao vốn muốn cho ông ra đi thể diện một chút, nếu ông không cảm kích thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Nói xong, Mộ Tư nhìn qua Hứa Trữ Viễn: “Cậu đi giúp ông ta một tay.”
Hứa Trữ Viễn gật đầu, lấy găng tay trắng từ trong túi ra rồi đeo vào.
Mộ Thành Chu sợ hãi lui về phía sau: “Mày muốn làm gì?”
Hứa Trữ Viễn cười lạnh, ngũ quan tà ác mà quái gỡ: “Mộ Thành Chu cướp súng vượt ngục bắt cóc giết người, sợ tội tự sát ở đập chứa nước XX.”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Mộ Thành Chu, anh ta nhặt cây súng trên đất lên, ngồi xổm trước mặt Mộ Thành Chu mà buộc ông ta cầm lấy súng.
“Đừng giấy giụa, vô dụng.”
Mộ Thành Chu đã đến tuổi trung niên, hơn nữa ở tù đã lâu, thân thể sớm không bằng trước kia, căn bản là không phải đối thủ của Hứa Trữ Viễn. Hứa Trữ Viễn vừa dùng sức đã đặt súng lên thái dương của Mộ Thành Chu.
Mặt Mộ Thành Chu như tro tàn, mồ hôi chảy như mưa, cả người run rẩy: “Mộ Tư, tao muốn gặp vợ con lần cuối.
Mộ Tư không phản ứng, đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi dùng tay che mắt cô lại.
Khóe miệng Hứa Trữ Viễn nhếch lên ý cười rất tà ác, sau đó bóp mạnh cò súng.
“Phanh!” Tiếng súng vang lên, Mộ Thành Chu chậm rãi ngã xuống.
Chỉ là lúc trước cô yêu anh quá nhiều, không cảm thấy anh đáng sợ, hiện giờ cô mới thật sự cảm nhận được Mộ Tư tàn nhãn, sự đáng sợ của anh không thua Lăng Tiêu chút nào.
“Bị dọa?” Thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, Mộ Tư nhăn mày lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.”